Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 151: Tôi… có thể… đã yêu anh rồi

Bây giờ mong muốn, so với lúc mới đầu nhiều hơn?
Đại não của Trì Hoan hơi chấn động một chút.


Đại khái xác thực chính là như vậy, rõ ràng ngay từ đầu hắn chỉ là một bảo vệ, cô cũng cảm thấy không liên quan. Nhưng bây giờ càng ngày càng không thỏa mãn, ngay cả cô cũng không biết, là mình mất đi quá nhiều, hay là mong muốn thay đổi nhiều hơn.


Trì Hoan nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, thâm trầm mà bình tĩnh nhìn cô.
Tâm Trì Hoan khẽ nhúc nhích, ngón tay đột nhiên co rút, sau đó siết chặt, nhìn mắt hắn thâm trầm đen nhánh, hơi cứng đờ giọng, nói, “Tôi… có thể… đã yêu anh rồi.”


Nói ra những lời này, cô cảm giác mình giống như tháo xuống mặt nạ nhiều năm, chỉ còn lại nhu nhược nguyên thuỷ nhất, chờ đợi hắn phán quyết.
Yên lặng ngắn ngủi, nhưng Trì Hoan cảm thấy như trải qua một thế kỷ.
Mà ngắn ngủi mấy giây yên lặng, để cho lòng cô vô tình trầm xuống.
Cô cúi đầu xuống.


Một giây kế tiếp, người đàn ông khẽ nâng cằm cô lên, thật thấp hỏi, “Tại sao?”
Lúc ngước mắt lên, trong mắt cô óng ánh nước, mờ mịt lặp lại hắn, “Tại sao?”
Vấn đề như vậy, vì sao lại có tại sao?


Hắn giọng nói càng thấp, cũng lộ ra ôn nhu, “Trì Hoan, đây chỉ là một loại ảo giác, không phải yêu, bởi vì hôm nay tôi khi dễ em.”
Nước mắt Trì Hoan nháy mắt liền tuôn ra ngoài.


Cô thậm chí không biết cố chấp của mình từ đâu tới, “Chính là… tôi yêu anh. ” Hắn không chấp nhận thì thôi, dựa vào cái gì nói cô bị ảo giác.


Mặc Thời Khiêm cúi đầu dán trán mình lên trán của Trì Hoan, thật thấp, gần như dụ hoặc nói, “Đây chỉ là một loại bản năng ở chung một chỗ khiến cho em có ảo giác yêu tôi, em yêu không phải con người của tôi, chẳng qua là một khắc rung động mà thôi?”


Trì Hoan đỏ mắt, nhịn nức nở, lặp lại lần nữa, “Tôi thực sự yêu Anh.”
“Trì Hoan.”
“Anh không phải muốn kết hôn với tôi sao, tại sao anh không muốn tôi yêu anh?”


Mặc Thời Khiêm dùng ngón tay lau nước mắt của cô, chậm chạp tỉ mỉ mà ôn nhu, để cho cô khổ sở chính là hắn quá tĩnh lặng, giọng điệu nói chuyện cũng vậy, “Người khác có thể cho em cái gì, tôi đều có thể cho, chỉ là tôi không cách nào cho em tình yêu. Cho nên thứ em yêu chỉ cần tài sản của tôi là được.”


Trì Hoan không muốn tiếp tục khóc, nhưng nhắm mắt lại, nước mắt liền rơi càng lợi hại.
“Giống như hiện tại có ở đây không?”


Trì Hoan không cách nào kiềm chế tâm tình của mình, cô là một diễn viên nổi danh, muốn khóc là có thể khóc được muốn ngưng liền ngưng, nhưng ở trước mặt hắn, không phải lần đầu tiên không khống chế được.
Đây chính xác là một mặt trái tổn thương.


Mặc Thời Khiêm nhíu mày, nhìn nước mắt Trì Hoan, cúi đầu hôn từng cái, thấp giọng thở dài, “Ngoan, đừng khóc, chúng ta tạm thời không đề cập tới chuyện kết hôn, có được hay không?”


“Không được, ” đã thế này, cô không thể coi như không phát hiện, càng không có cách coi như chưa từng xảy ra, “Anh nói không sai, yêu sẽ mang đến rất nhiều mặt trái, cho nên tôi bây giờ rất khó chịu, thật sự tôi không thích Quý Vũ, cho nên biết anh ăn một tháng cơm trưa của cô ta mà ghen tỵ nổi nóng, cho nên Bạch lão nói tôi biết anh có thể giúp tôi lại nhìn tôi bị công kích, cảm thấy anh lãnh khốc lại vô tình. Nếu như tôi không yêu anh, tôi sẽ cảm thấy anh rất tốt, cũng không luôn cáu kỉnh.”


Hắn nói yêu là mặt trái, cô không cách nào phản bác.
Cô có thể đẹp đẽ, kiêu ngạo, tiêu sái.
Nhưng bây giờ thì sao, mềm yếu, dễ giận, không nói phải trái, còn thiện đố.
Mặt trái sao, đều là mặt trái.
“Nhưng tôi yêu anh, dù ghét cũng không bỏ được.”


Mặc Thời Khiêm thấp mắt nhìn Trì Hoan, hồi lâu không nói tiếng nào, chỉ là đôi mắt chăm chú nhìn cô, ấn đường có chút đau nhức, không phải không rung động chút nào.
Trì Hoan nhìn hắn, nhưng hắn không nói lời nào.


Cuối cùng, cố nhịn lại những giọt nước mắt, cô mới cắn môi, cúi đầu nói, “Tôi trở về tháo trang sức, đi tắm.”
Cô bây giờ không biết xấu xí bao nhiêu.
Trì Hoan từ trên người hắn xuống, hắn cũng nới lỏng tay, thấp giọng nói, ” Ừ, tốt.”


Cô đang thương tâm, thất hồn lạc phách, giày cao gót dưới chân không vững, trực tiếp ngã sang bên cạnh, cũng may Mặc Thời Khiêm tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng ôm hông cô.


Trì Hoan đỡ cánh tay hắn đứng thẳng người, muốn lui về sau hai bước xoay người, kết quả một giây kế tiếp liền bị người đàn ông ôm ngang, thấp giọng kêu, “Tôi ôm em trở về.” Trì Hoan vốn muốn cự tuyệt, lại mím môi không lên tiếng.


Trì Hoan không biết nói ra những lời này thì bọn họ sẽ thế nào, nhưng cô không muốn chiến tranh lạnh.
Mặc Thời Khiêm không nói một lời ôm Trì Hoan trở về phòng ngủ, đặt cô lên trên giường, cúi người giúp cô cởi giày, sau đó nói, “Tôi đi chuẩn bị nước, em lấy quần áo.”
” Được.”


Trì Hoan bực bội tùy tiện cầm quần ngủ đi vào vừa lúc Mặc Thời Khiêm xả nước xong đi ra.
Hắn giơ tay sờ đầu cô, ngữ điệu nhàn nhạt nói nhỏ, “Tôi qua thư phòng xử lý ít chuyện, em tắm xong ngủ sớm một chút.”


Trì Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không nhìn ra nửa điểm bất thường, vì vậy cũng chỉ nói “Được”.
Cô đến gần phòng tắm, cài cửa lại, rất nhanh nghe được động tĩnh của Mặc Thời Khiêm.


Đứng trong chốc lát, Trì Hoan mới cởi quần áo trên người xuống, người trần truồng bước vào bồn tắm, nằm trong nước ấm áp, chỉ là không có lòng dạ nào hưởng thụ, dựa vào bồn tắm thất thần.


(Đây chỉ là một loại bản năng ở chung một chỗ khiến cho em có ảo giác yêu tôi, em yêu không phải con người của tôi, chẳng qua là một khắc rung động mà thôi!)
Nhớ tới những lời này, trong lòng cô chua xót, nhưng lại có chút mê mang.
Thật sao?


Hắn nói không sai, hắn hôm nay xuất hiện, đúng là để cho cô cảm thấy hư vinh, cũng để cho cô cảm thấy rung động, nhưng là…
Trì Hoan không nghĩ một khắc kia là ảo giác.
Một khắc kia chính là… Khẳng định.


Trì Hoan chưa từng nghĩ nói ra, duy trì hiện tại cũng không phải không thể, có lẽ thời gian lâu một chút, tình cảm bọn họ sẽ sâu hơn, bởi vì bọn họ cũng chưa ở cùng nhau bao lâu.
Hắn hôm nay nói kết hôn… Có lẽ không biết cô rung động.
Dù sao bản thân kết hôn cũng là một sự kiện trọng đại.


Trì Hoan không có tâm tình tắm, ngâm không bao lâu liền lau khô thân thể đi ra.
Rồi cũng không muốn làm chuyện khác, tìm người nói chuyện phiếm lại càng không, màn hình điện thoại sáng lên hiển thị tin nhắn chào hỏi của Bùi Dịch ở WeChat, cô cũng chỉ nhìn, không trả lời.


Cứ như vậy nằm trên giường ngẩn người, một mực chờ đến mười giờ, bình thường thời gian này, hắn nếu không ngủ, cũng trở về phòng tắm.
Đến khi mơ hồ nghe được âm thanh động cơ, Trì Hoan bỗng từ trên giường ngồi dậy.
Mặc Thời Khiêm muốn đi ra ngoài?