Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 141: Trì Hoan, cô đúng là khinh người quá đáng!

Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki^^
Trì Hoan nhìn cô ta, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy lười biếng: “Không có khả năng? Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ cô cho rằng là anh ấy chỉ nói chuyện yêu đương đơn thuần, không cần nữ nhân ngủ cùng sao?”


Quý Vũ bị cô nói đến mức gương mặt đều đỏ lên: “ Ngày đó thời điểm cô rời khỏi phòng làm việc của anh ấy thì rất tức giận… Vậy nếu như các người thật sự là… Là loại quan hệ đó, anh ấy tại sao không ra ngoài đuổi theo cô?”
Ngày ấy…


Mặc Thời Khiêm đích xác không có đuổi theo cô. Trì Hoan chợt im lặng mấy giây.


Trì Hoan trong lòng lại tràn ra mấy phần không vui, nhưng khóe môi  lại cong cong sâu hơn, hời hợt đáp:”Tôi với anh ấy không phải loại quan hệ đó, chẳng lẽ là cô với anh ấy sao? Quý Vũ, anh ấy cự tuyệt cô số lần còn chưa đủ sao? Đem cô trực tiếp đuổi khỏi công ty còn chưa đủ? Tôi cảnh cáo cô, đừng ở dưới mi mắt của tôi mà quyến rũ anh ấy, nhìn liền thấy phiền.”


Quý Vũ càng nghe mặt càng đen, nghe được câu cuối cùng, tức giận đến ngón tay đều run rẩy, không nhịn được liền không lựa lời mà phản bác: ” Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy? Tôi chỉ là theo đuổi anh ấy mà thôi, tôi lại không có tổn hại người khác,còn cô khi theo đuổi Mạc Tây Cố cũng không ít lần bí mật khi dễ người khác.”


Cô hãm hại người khác?


Thời điểm cô vừa mới bắt đầu đuổi theo Mạc Tây Cố đích thực là ỷ thế hϊế͙p͙ người, nhưng cũng chỉ là vừa mới bắt đầu gần nửa năm, hơn nữa nguyên nhân rất lớn là bởi vì khi đó cô mới mười sáu, mười bảy tuổi, tuổi còn nhỏ phản nghịch lại tự do phóng khoáng.


Sau đó rất nhanh thì phát hiện Mạc Tây Cố mặc dù không để ý đến mình, nhưng anh ta cũng không để ý đến người đàn bà khác, vì vậy dĩ nhiên là lười uổng phí thời gian.


Trì Hoan nghe vậy, trực tiếp bật cười: “Được! Nếu cô đã biết tôi là hạng người gì vậy thì không còn gì tốt hơn… Chính là không biết ngoại trừ đáng ghét, cô có giá trị để tôi phải bắt nạt cô không?”


Quý Vũ sắc mặt tái nhợt, trong giọng nói của Trì Hoan  mang hàm ý khinh miệt thấu xương.
Thời điểm cô ta lại muốn nói chuyện, Trì Hoan đã lần nữa xoay người hướng về phía gương, không coi ai ra gì tiếp tục việc trang điểm, một bộ dáng không muốn nói lý với cô ta nữa.


Quý Vũ ở một bên đứng trong chốc lát, Trì Hoan từ đầu đến cuối không nhanh không chậm thoa phấn.
Tình cảnh như vậy, để cho cô ta khó chịu cùng bực bội không nói ra được.


Cô ta  cảm thấy lại nói cũng sẽ không có kết quả gì, vì vậy xoay người liền muốn rời đi, nhưng là đi hai bước lại phát hiện mình tới phòng vệ sinh ngoại trừ tìm Trì Hoan nói chuyện thì không hề làm gì cả, lại lần nữa xoay người đi vào.


Chờ Quý Vũ đi ra, Trì Hoan cũng đã trang điểm xong, thu dọn đồ đạc, lại dùng ngón tay vuốt mái tóc dài của mình, sửa sang lại quần áo, lúc này mới cầm túi xách chuẩn bị trở về.
Quý Vũ rửa tay xong liền đứng chắn trước mặt cô.


Trì Hoan không thể tránh khỏi thấy khóa kéo của chiếc váy tinh tế mà Quý Vũ đang mặc… Không có kéo lên?
Đều có thể nhìn thấy màu sắc của chiếc áo lót bên trong.
“…”
Cô mím môi môi, mặt không biểu tình.


Quý Vũ dừng bước kéo cánh cửa phòng ra, phía sau đột nhiên khẽ động, cô ta lập tức sợ hết hồn, xoay người nhìn đã thấy Trì Hoan ở phía sau lưng, khẩn trương chất vấn: ” Cô làm gì vậy?”
Trì Hoan liếc cô ta một cái, miễn cưỡng chế giễu:”Quý tiểu thư, kĩ xảo lộ thịt cũng chú trọng quá.”


Ném xuống một câu nói này, cô liền dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Từ trong phòng rửa tay đi ra ngoài chính là hành lang dài, hai bên đều là thủy tinh trong suốt, Bạch Tụng cùng một cô gái tuổi tác xấp xỉ đứng ở cách đó không xa.
Thấy cô đi ra, hai người đều nhìn cô, ánh mắt hơi lộ ra ngoài ý muốn.


Nhưng Trì Hoan chỉ nhìn lướt qua, trực tiếp trở về phòng khách.
Khi lướt qua hai người họ, cô cảm giác được một bầu không khí không giống bình thường, đủ loại ánh mắt không có thiện ý đặt trên người của cô, thỉnh thoảng sẽ còn phát ra tiếng cười khẽ.


Trì Hoan thật ra thì cũng không phải quá nhạy cảm, chẳng qua là cô hiểu rất rõ cái giới này, cho nên quá rõ những thứ này đại biểu cái gì.


Nguyên bản cũng không có ý quan tâm tới, cô phát hiện ở chỗ ngồi cũ đã không thấy Thịnh Đường đâu. Cô nhíu mày, khắp nơi dò xét, trong lòng bất mãn. Anh không phải là đặc biệt thay Mặc Thời Khiêm tới “nhìn ”  cô sao? Thế nào mà cô mới  đi vệ sinh một lát đã không thấy tăm hơi đâu rồi?.


Lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi điện thoại, đột nhiên nghe được một trận cười vang, cô theo bản năng nhìn sang.


Tiếng cười là từ sau lưng Quý Vũ phát ra, một nữ nhân bưng ly rượu, một cái tay khác che môi cười: “Quý tiểu thư, y phục này của cô cũng đủ hợp thời! Giả bộ lộ lưng tôi đã thấy, nhưng loại người như cô lộ áo lót, là đang học Âu Mỹ phóng khoáng sao?”


“Vậy cũng không thể mặc cái loại bra này đi, còn vẽ hình hoa?.”


Quý Vũ sắc mặt mơ hồ, vẻ mặt luống cuống, cúi đầu liếc nhìn chính mình, thấy không ít người đều nhìn chằm chằm sau lưng của mình, liền trở tay đi mò…  Bạch Tụng cùng một người bạn khác cũng nhìn phía sau Quý Vũ, lúc này liền kinh ngạc nói: “Tiểu Vũ, váy của cậu là thế nào vậy… Thế nào lại có lỗ hổng lớn như vậy?.”


Quý Vũ mặc chính là cái váy ngắn màu gạo trắng, thiết kế bảo thủ, sợi tổng hợp mềm mại, rất thanh thuần.


Không biết tại sao, mặc dù người xem trò vui nhiều, nhưng chân chính tiến lên không nhiều, vẫn là Bạch Tụng hỏi một nam nhân, nhận lấy âu phục, khoác lên trên người của cô ta, mới xem như phòng ngừa cô ta tiếp tục lộ sạch.


Nhưng Quý Vũ da mặt mỏng trong trường hợp lại gây ra trò cười như vậy, khó chịu nổi nước mắt liền ào ào rơi xuống.
“Tiểu Vũ, y phục của cô có hay không bị cái gì đó làm rách… Tôi mới vừa nhìn lỗ thủng là thẳng, không giống như là kiểu váy thành dáng vẻ như vậy.”


Bị người ta làm rách?
Quý Vũ ánh mắt liếc qua đám đông một chút liền nhớ lại tại phòng vệ sinh thời điểm Trì Hoan có “lòng tốt ” thay mình kéo khóa lên.
Ngẩng đầu đã nhìn thấy nữ nhân đứng ở cách đó không xa, cô ta trong nháy mắt liền tức giận đến tột đỉnh.


Cô ta được bọc trong âu phục không để ý tầm mắt của mọi người đi thẳng tới.
Trì Hoan thờ ơ nhìn Quý Vũ đi tới trước mặt của mình, chân mày hơi nhíu, liền thấy Quý Vũ mắt ngậm nước, giọng không kiềm được chất vấn: “Trì Hoan, cô đúng là khinh người quá đáng!”


Nữ nhân cùng nữ nhân tranh đấu, đừng nói là quần chúng bình thường, trong xã hội thượng lưu các quý phụ ăn không ngồi rồi cũng rất thích xem.
Huống chi nhân vật chính lại là nhân vật nóng nhất trong đề tài gần đây.


Trì Hoan đi đôi giày cao gót mười centimét, cao hơn Quý Vũ một chút, rũ mắt liếc cô ta, buồn cười hỏi: “Tôi sao?”
Nữ nhân này lại tại tự biên tự diễn, thật là hài hước?  Thật sự cho rằng cô không nói gì, liền xem cô như không biết gì sao?


Bạch Tụng không rõ vì sao, cũng không muốn dính líu tới Trì Hoan, mà không nói cài gì cũng không tốt, chẳng qua là hỏi: “Tiểu Vũ, chuyện gì xảy ra?”
Bởi vì cùng chung kẻ địch là Bạch Vân, Bạch Tụng cùng Quý Vũ từ sau sự việc lần trước tại Bạch gia quan hệ liền càng ngày càng tốt.


Quý Vũ đôi mắt đỏ bừng trợn trừng nhìn Trì Hoan, khóc thút thít nói: “Là cô ta làm rách váy của tôi… Mới vừa rồi tại phòng vệ sinh, cô ta nói giúp tôi kéo khóa… Sau đó váy của tôi liền trở thành như vậy.”
Trì Hoan “…”


Bạch Tụng ánh mắt phức tạp, cau mày nhìn cô: “Trì tiểu thư, Tiểu Vũ đã bị đuổi, cô không cần phải đối xử với cô ấy như thế.”