Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 139: Trước mặt nhiều người như vậy tỏ tình, quyết đánh đến cùng?

Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki^^
Trì Hoan thần sắc đầu tiên là hơi hơi cứng đờ, ngũ quan xinh xắn ngay sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng rất lạnh nhạt. Cô giẫm lên đôi giày cao gót cao mười centimét đi lướt qua người đàn ông.


“Có thể anh nói đúng! Mặc dù người người cảm thấy tôi tự do phóng khoáng, thiên kim tiểu thư không biết nỗi khổ nhân gian, muốn nói như vậy cũng không có sai! Nhưng tôi biết cái thế giới này thực tế tàn khốc như thế nào hơn biết bao nhiêu người, tình yêu chỉ có thể là thêu gấm trên hoa, không đáng giá dốc toàn lực vào nó.”


(Thêu gấm trên hoa: …)
Trước kia mặc dù là cô đã cự tuyệt Bạch lão, nhưng kỳ thật đáy lòng vẫn là do dự.


Thịnh Đường cười trầm thấp, thanh âm phảng phất mơ mơ hồ hồ không thực:, “Nếu như cô có thể trói chú ấy, không…cô khi đó cố thể hiểu rõ được là cái thế giới này thực tế cùng tàn khốc như thế nào!!!.”
… …


Trì Hoan hôm nay mặc một cái váy ngắn trễ vai màu hồng, trên mặt trang điểm rất tinh xảo, ngũ quan nhỏ nhắn nhìn qua càng thêm kinh diễm, môi đỏ da trắng, chân nhỏ dài mà thẳng tắp mang đôi giày cao gót, toát lên hương vị nữ nhân xinh đẹp quyến rũ.


Thời điểm cô xuất hiện, hội trường phát ra một trận ồn ào bàn tán cùng kinh ngạc.


Bởi vì dù sao gần đây cô cũng là nhân vật được nhắc đến nhiều nhất, lại biến mất trong tầm mắt của truyền thong chưa từng xuất hiện, phần lớn mọi người đều phỏng đoán hẳn là cô đã trải qua khoảng thời gian không tốt.


Không nghĩ tới cô không có hiện ra vẻ chán nản, ngược lại vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu.
Trừ điều đó ra, sự kinh ngạc cũng bởi người đàn ông đi bên cạnh cô.


Thân cao 1m87, một bộ đồ Tây bình thường rất nghiêm túc, nhưng anh dường như lại mặc rất tùy ý, lộ ra tản mạn từ trong xương, một tay đút ở trong túi quần, nét mặt kiêu ngạo.


Trì Hoan từ trước đến giờ không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, chỉ nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Mặc Thời Khiêm để cho tôi cùng người đó gặp mặt, ở nơi nào chứ?”


Thịnh Đường thuận tay cầm khối bánh ngọt trong đĩa của người phục vụ đang đi ngang qua:”Ăn đồ ăn, chờ lát nữa anh ta tự nhiên sẽ tìm tới.”
Trì Hoan”… Cái này không tốt lắm đâu.”
Anh cúi đầu liếc cô một cái: “Là tìm tôi, không phải là tìm cô.”


Trì Hoan bĩu môi một cái, không nói gì.
Cô chưa ăn bữa ăn tối, đúng là cũng thật đói, tìm một chỗ ăn đồ ăn.
Thịnh Đường ngồi ở bên cạnh cô, ngồi trên ghế sa lon, ngoại trừ bắt đầu cầm khối kia bánh ngọt kia, anh ăn rất ít, cơ bản đều không đếm xỉa tới rượu ở đây.


Trì Hoan thấy anh không có ý tứ đứng dậy, có người tới cùng anh nói chuyện. Thinh Đường mặc dù không giống như Mặc Thời Khiêm mặt luôn lạnh lùng, nhưng cơ bản mắt không liếc nhìn người đến một cái, người khác lại giống như không dám quấy rầy anh.
“Anh không có những chuyện khác phải xử lý sao?”


Nam nhân bưng ly rượu, liếc cô một cái, xì cười:” Chú ấy sợ cô bị người khác khi dễ.”
Trì Hoan ngạc nhiên: “Liền… Chẳng qua là theo tôi?”
“Ừ, tối nay chú ấy có chuyện, không thể phân thân.”


Trì Hoan cắn miếng bánh ngọt, từ từ nhai kỹ, mơ hồ nói:” Anh đối với anh ấy thật là tốt vô cùng.”
Thịnh Đường nâng ly rượu, giọng nói nhàn nhạt không thèm để ý: “Thiếu nợ.”
Thiếu nợ?


Trì Hoan đột nhiên nghĩ đến, Mặc Thời Khiêm nói anh đã từng ở tù, mà hắn làm vệ sĩ cho cô,là trả nợ nhân tình cho ba cô.
Cô không lên tiếng, nâng lên ly nước trái cây muốn uống.
Mới vừa đưa đến bên mép, có vật gì đó rớt xuống.


Cô nhíu lông mày, liếc mắt nhìn mới phát hiện, một cánh hoa hồng…
Đang muốn nói chuyện, dư quang của khóe mắt thấy toàn bộ phòng khách, một cơn mưa hoa hồng bao phủ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn cơn mưa cánh hoa từ bên trong đèn chùm thủy tinh rơi xuống, khóe mắt điên cuồng giật giật… Đồ chơi gì vậy?


Ban nhạc ngưng trình diễn, thuần khúc dương cầm chậm rãi vang lên.
Phú nhị đại gia mỗi lần tỏ tình đều phách lối độc đáo như vậy, Trì Hoan không lấy làm lạ, cô đổi ly nước trái cây, tiếp tục bình tĩnh uống.
Trì Hoan nguyên bản đối với loại tiết mục này không có hứng thú.


Nhưng trong phòng khách phần lớn mọi người tự động hướng về một phương hướng mà nhìn, mà người kia lại vừa vặn theo cầu thang xoắn ốc bên trên đi xuống, thời điểm cô đang ăn bánh ngọt thuận tiện ngẩng đầu nhìn lên.


Là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nếu như nói tại chỗ này có ai có thể kiều diễm lấn át Trì Hoan một nước, vậy cũng chỉ có cô ấy, nhưng cô ấy hiện giờ, tuy đẹp, nhưng sắc mặt lại là nhạt nhẽo lạnh lùng.


Không giống Trì Hoan kinh diễm bức người, cô ấy đứng ở dưới ngọn đèn, trắng noãn đến không bình thường.
Tóc dài màu đen, áo đỏ cúp ngực, váy dài màu đen càng tôn lên da trắng như tuyết, chẳng qua là lúc này cô ấy đang cau mày, có chút mờ mịt, còn có chút… Ừ, không kiên nhẫn.


Có thể là bởi vì bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, không để cho nàng duyệt, cho nên mặt mày bộc phát lộ ra lãnh đạm.
Trì Hoan dĩ nhiên biết cô ấy, là Sở Tích.


Có nam nhân trẻ tuổi đi về phía cô ấy, đã bước lên từng nấc thang, khiến cho màn tỏ tình này, hoàn toàn biểu diễn trước mắt tất cả mọi người.


Trì Hoan chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, không vui nói: “Cô ấy thế nào trắng như vậy, thật là so với nữ nhân bên cạnh đều muốn trắng hơn, so với tôi lại còn trắng hơn.”.
Thịnh Đường mấy giây sau mới nghiêng đầu liếc qua, giễu cợt: “Trắng hơn cô cũng mất hứng?”


“So với tôi xinh đẹp tôi đều mất hứng.”
“…”
Trì Hoan không hứng thú lắm nhìn nhìn, thở dài nói: “Cô gái xinh đẹp coi như là cảnh nhà sa sút, nhưng cũng vẫn rất có thị trường, suy nghĩ một chút thì tôi thật là tiện nghi Mặc Thời Khiêm rồi.”


“Muốn từ trong tay cô cướp chú ấy đi, tối hôm nay xuất hiện sẽ không ít.”
À?
Trì Hoan dò xét chung quanh một phen, ai, Quý Vũ, hay Bạch Vân?
Quý Vũ cùng Bạch Vân cô đều không liếc đến, ngược lại lại thấy Bạch Tụng.


Bạch Tụng đứng ở cách đó không xa, nhìn bọn họ, một đôi mắt nhìn chòng chọc vào Thịnh Đường, trong đôi mắt chứa đầy yêu thương, càng nhiều hơn chính là… Khẩn trương và thấp thỏm bất an.
Trì Hoan yên lặng thu tầm mắt lại, lại liếc Thịnh Đường.


Anh lúc này cũng nhìn hai người kia ở trên lầu, gương mặt đẹp trai một mảnh nhàn nhạt, dường như không hề quan tâm, ung dung thong thả uống rượu vang.
Không cần Trì Hoan đoán, thả cánh hoa hồng cùng tiếng nhạc dương cầm, đều là khúc nhạc dạo để tỏ tình.
Mạnh mẽ tỏ tình cũng không phải là không được.


Cậu nhà giàu kia cầm trong tay hộp nhẫn, ánh đèn chiếu trên mặt của hắn ta hiện ra một mảnh tình thâm si luyến: “Tích nhi, anh thích em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em liền thích em, gả cho anh, được không?”
Trước mặt nhiều người như vậy tỏ tình, quyết đánh đến cùng?


Thời cấp hai Trì Hoan cũng đã gặp được trường hợp này, có nam sinh tỏ tình với cô ngay trước toàn trường… Ha ha.
Bên cạnh hai người phụ nữ thầm thì to nhỏ:.
“Cô bé kia nhà nào, tôi thế nào chưa thấy qua?”


“Không phải là đại tiểu thư Sở gia mắt cao hơn đầu sao~, đây chính là con trai thị trưởng mới nhậm chức, mệnh thật đúng là tốt.”
“Bất quá tôi có thể nghe nói Thị trưởng mới này có đứa con trai không an phận, trêu hoa ghẹo nguyệt vô cùng lợi hại.”


“Vậy thì thế nào, cô ấy chỉ cần gật đầu một cái, đừng nói chính mình, toàn bộ Sở gia cũng có thể gà chó lên trời, cô ấy có thể không đáp ứng sao?”


Thịnh Đường hơi hơi rũ tròng mắt đen nhánh, nhìn chất lỏng song sánh màu đỏ trong ly, môi mỏng câu lên ý cười lạnh lẽo, ngón tay khớp xương rõ rang, lắc lắc ly rượu, nhẹ nhàng quơ quơ.
Lại nâng đôi mắt, đáy mắt ảnh in ảnh ngược của một bóng người mảnh mai.