Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 130: Đây gọi là tự mình đa tình…

Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki°°
Cuối cùng Trì Hoan vẫn đi theo Thịnh Đường lên xe.
Thịnh Đường lại đổi một chiếc xe mới cô chưa từng thấy qua…
Thời điểm cô cài giây an toàn liền lẩm bẩm một câu: “Anh đúng là thật yêu xe.”


Người đàn ông cho xe chạy, vẫn là bộ dáng lười biếng kia: “Tiền quá nhiều, không có chỗ xài.”
Trì Hoan: “…”
Lần trước Nhạc Lâm nói phải dẫn cô đi tới chỗ làm của Mặc Thời Khiêm, bị cô cự tuyệt.
Thịnh Đường dường như cũng có ý tưởng để cho cô đi qua đó…


Vậy cô liền đi qua thôi, cô cắn môi, trong lòng có loại tâm tình không cách nào hình dung, tức giận, lại rất bực mình nghĩ để cho mình phát hiện chuyện gì đó không hay, cô liền lập tức đá hắn, nhận phim mới của Chương Diên đạo diễn.


Áy náy, cô có cái gì tốt mà khiến hắn áy náy, hắn cũng sẽ không thật sự khổ sở, hơn nữa cô cho hắn ngủ thời gian dài như vậy.
… …
Chiếc xe con sang trọng đỗ tại bãi đỗ xe trước công ty.
Kiến trúc cũng không tính quá mới, nhưng rất rộng lớn.


Trì Hoan ngón tay nắm lại, đi theo sau lưng Thịnh Đường, lực đạo hơi nặng, vết băng bó hơi sưng đỏ lên, có chút đau thì cô mới buông lỏng một chút.
Bắt đầu từ lúc đi qua đại sảnh, dọc đường đi luôn có nhân viên cúi đầu chào.
Thịnh Đường mang theo cô đi vào thang máy.


Cửa thang máy đóng lại, Trì Hoan tỉnh táo hỏi một câu: “Cả tòa nhà này đều là của các anh sao?”
Nam nhân cúi đầu liếc nhìn cô một cái: “Tại sao không?”


Cô ồ lên một tiếng, nhìn con số không ngừng biến hoá trong thang máy, thấp giọng nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho anh ấy, nói là chúng ta tới rồi.”
Thịnh Đường tự tiếu phi tiếu liếc cô: “Cô sợ chú ấy sao?”
Trì Hoan thẳng tắp sống lưng: “Anh ấy có gì mà sợ?”


Nam nhân không nhanh không chậm phun ra bốn chữ: “Sợ chú ấy tức giận.”
“Không có.”
Hai chữ này, nhạt nhẽo lợi hại, Trì Hoan chính mình thật ra thì cũng biết.
Sợ cái gì, hắn lại chưa nói qua không cho phép cô tới.
Lại nói, nếu như hắn không chột dạ, có gì phải tức giận.


Chẳng qua là cô cảm thấy… Lúng túng, không mời tự đến sẽ lúng túng.
Lúc trước cô theo đuổi Mạc Tây Cố đến không cần mặt mũi, tới lui tự nhiên vô cùng, không biết tại sao tại chỗ này của Mặc Thời Khiêm, cô hơi chút chủ động chút đều giống như …là tự mình đa tình.


Thịnh Đường môi mỏng chứa đựng ý cười: “Nếu không sợ, vậy coi như là niềm vui bất ngờ, cô nói cho chú ấy biết trước làm gì?”


Trì Hoan nhìn gương mặt tuấn tú bên cạnh trải qua tầng mỏng ý cười, mấy giây sau, vẻ mặt quả nhạt đi, không nóng không lạnh nói: “Tôi thấy ý của anh như là không phải tôi sẽ cho anh ấy niềm vui bất ngờ, mà là anh ấy sẽ cho tôi niềm vui bất ngờ.”
“Keng ” một tiếng, cửa thang máy mở.


Trì Hoan đi về phía trước ra hai bước, mới hậu tri hậu giác kịp phản nam nhân đứng bên cạnh không nhúc nhích: “Anh không đi ra sao?”
Anh một tay cắm vào túi quần: “Phòng làm việc của tôi không ở tầng này.”
Trì Hoan cắn môi: “Anh cũng có thể… Dẫn tôi đi vào…”


“Từ nơi này đi ra ngoài, đối diện chính là phòng thư kí, đi qua phòng thư kí chính là phòng làm việc của chú ấy rồi” Thịnh Đường chỉ chỉ phía đối diện, trong lúc cười ý càng sâu: “Ăn cơm trưa cùng chú ấy, cô cũng nhút nhát như vậy, Trì Hoan, cái này không giống tác phong của cô.”


Vẫn là mình cô đi ra ngoài.
Bên trong nam nhân nhấn nút, thang máy lần nữa chậm rãi khép lại.
Trì Hoan vẫn là tự mình đi vào phòng thư kí.


Bên trong đại khái có ba, bốn nhân viên đang cúi đầu làm việc, nghe được tiếng giày cao gót rất nhỏ, cùng ngẩng đầu nhìn về phía cô, trên mặt không hẹn mà cùng hiện ra vẻ ngoài ý muốn.
Cô đi tới.
Hai trai hai gái, tuổi tác tầm tầm, khoảng trên dưới ba mươi.


Hai nữ nhân một người trẻ tuổi quyến rũ, một người lại lộ ra sự lão luyện thành thục, mang mắt kính.
Nhưng dẫn đầu đứng lên đi tới chỗ cô là một “thư kí nam”—— nếu như hắn là kí thư mà không phải nhân viên bình thường mà nói.


Trực tiếp liền dừng trước mặt Trì Hoan, mặc dù thái độ vẫn coi như là khách khí, nhưng ánh mắt liền… Mang theo đề phòng: “Tiểu thư, xin hỏi cô tới tìm ai?”
Trì Hoan có một loại cảm giác ôm đùi bị người khinh bỉ.


Cơ hồ là theo quán tính, cô vẩy vẩy mái tóc dài của mình, nụ cười nhạt: “Phòng làm việc của Mặc Thời Khiêm không phải là ở chỗ này sao? Tôi dĩ nhiên là tới tìm anh ấy.”


“Nhưng vị tiểu thư này… cô giống như không có hẹn trước, dưới sảnh cũng không có gọi điện thoại, xin hỏi cô làm thế nào đi lên đây.”
“Há, có thể là bởi vì Thịnh Đường đưa tôi lên, cho nên phía dưới không có gọi điện thoại tới?”


Tên thư kí nhíu mày một cái, có chút hơi khó nói: “Nhưng là… Mặc tiên sinh có quy định, không có hẹn trước thì không thể vào phòng làm việc của ngài ấy.”
Dù sao cô cũng là do Thịnh Đường tự mình đưa tới rồi, cái này cũng không đủ à?


Trì Hoan muốn cười nhưng không cười nói: “Muốn tôi tự mình gọi điện thoại cho anh ấy?”
Thư kí gật đầu một cái: “Nếu như cô có thể gọi thì tốt nhất.”
Trì Hoan: “…”
Cô lấy điện thoại di động ra từ trong túi xách, trực tiếp gọi tới số của hắn.


Bình thường Mặc Thời Khiêm tiếp điện thoại của cô, cô gần như còn không cần chờ đợi, nhưng lần này đợi sắp tới nửa phút cũng không có người nghe điện thoại.
Nguyên bản nửa phút cũng không có gì, thỉnh thoảng không có nhận được điện thoại là chuyện rất bình thường.


Nhưng bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, thời gian vẫn bị kéo khá dài.
Trong điện thoại di động truyền tới âm thanh nhiều một tiếng lại một tiếng như sắp ngắt, ánh mắt cùng vẻ mặt của tên thư kí đứng bên cạnh cô hiện lên sự giễu cợt cùng khinh miệt.
Trì Hoan mặt không biểu tình đứng đấy.


Tại thời điểm cô cho là điện thoại sẽ bị tự động ngắt, điện thoại di động đột nhiên thông, thanh âm của nam nhân vang lên bên tai cô, trầm trầm thật thấp, ngữ điệu rất bình thường: “Trì Hoan.”
Trong lúc nhất thời cô không lên tiếng, bởi vì đột nhiên không biết nên nói cái gì nữa.


“Gọi điện thoại cho anh có việc sao?”
Cô mím môi: “Em đang ở bên ngoài.”
“Ừ”
“Bên ngoài phòng làm việc của anh.”
Tĩnh lặng ba giây, điện thoại di động liền bị cúp.


Trì Hoan còn chưa kịp phản ứng, thư kí nam đứng bên cạnh đã hỏi: “Trì tiểu thư, Mặc tổng đáp ứng gặp cô sao?”
Cô nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.


Không đợi tên thư kí kia nói gì nữa, cửa phòng làm việc đã được mở ra, thân hình cao ngất của người đàn ông xuất hiện ở cửa, chân dài bước ra, hướng cô đi tới.
Trì Hoan cầm điện thoại di động, nhìn hắn đến gần.


Tên thư kí kia lui sang một bên, thần sắc hơi kinh ngạc, còn có chút biểu cảm khác.
Mặc Thời Khiêm rũ mắt, nhìn tiểu nữ nhân đột nhiên xuất hiện ở đây, giơ tay lên sờ đầu cô một cái, thấp giọng nói: “Để An Kha đưa em qua đây sao?”
Cô lắc đầu một cái: “Thịnh Đường dẫn em tới…”


Nam nhân ừ một tiếng, không nói gì, trực tiếp dắt tay cô đi vào phòng làm việc.
Trì Hoan không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn.
Cô đã dự đoán tất cả các phản ứng của hắn, nhưng không thấy được bất kì biểu cảm nào trên mặt hắn.


Không thấy ngoài ý muốn, không có trách cứ, không có chột dạ, dĩ nhiên cũng không có cảm giác kinh hỉ.
Thật giống như việc cô đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đối với hắn mà nói là một chuyện rất bình thường.


Cô thở phào nhẹ nhõm, tâm tình lại xông lên một loại thất vọng cùng mất mát không nói ra được.