- Cái áo kia, đã có người mang trả cho tôi. Chẳng qua không biết bây giờ, anh ta có thể tìm đến nơi này không?
Trần Vũ Tịch ngẩn người một chút, không hiểu ý tứ của anh ta.
Xe ngừng lại trước một tòa biệt thự trong thành phố K, người đàn ông cười một tiếng:
- Không xuống thăm nhà mới của tôi một chút sao?
Trần Vũ Tịch dừng lại, dù sao cũng không đi được, chẳng bằng xem thử người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì.
Sau khi xuống xe, Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn lên, đúng là một tòa biệt thự cao cấp, so tòa biệt thự cao cấp của Ngạo gia không kém chút nào, chẳng lẽ đám con trai yêu nghiệt nhiều tiền nào cũng là bão vơ vét sao? Cô nhớ mỗi tháng mình đi bộ đội cũng chỉ lấy được mấy trăm đồng hổ trợ sinh hoạt phí mà thôi.
Nhìn bóng lưng người đàn ông, Trần Vũ Tịch đứng tại chỗ. Trên người đàn ông này tản ra một loại uy hiếp, một loại cảm giác không khỏi nhắc nhở cô, người đàn ông này không thể đến gần.
- Đến bây giờ, anh cũng nên nói cho tôi biết anh là ai chứ! Tôi không tin anh vì một cái áo khoác mà bắt cóc tôi, tới đây tìm tôi có chuyện gì?
Người đàn ông dừng lại, xoay người kinh ngạc nhìn Trần Vũ Tịch:
- Tiểu nha đầu, trong đầu em đang suy nghĩ gì vậy?
Trần Vũ Tịch cũng không phải đứa ngốc, đôi tay cô vòng trước ngực, bình tĩnh nhìn anh khẽ mỉm cười:
- Tôi và anh vốn không quen nhau, anh lại có thể dễ dàng mua được một tòa biệt thự cao cấp như vậy, đừng nói một trăm vạn, ngay cả mười triệu, đoán chừng anh cũng không để trong mắt, mà tôi cũng chỉ là một nữ sinh trung học, tôi cũng chỉ có quan hệ Ngạo gia. Như vậy mục đích của anh. . . . . .
Người đàn ông tà mị cười một tiếng:
- Tiểu nha đầu, không ngờ em thông minh vậy, có điều những cô gái quá thông minh sẽ luôn khiến đàn ông không có cảm giác an toàn.
Trần Vũ Tịch không nói gì thêm, đi đến phía trước, lướt qua người đàn ông, mắt quan sát tất cả xung quanh. Đầu óc cô không ngừng phân tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ là dạng đàn ông này quá rãnh rỗi không có việc gì làm, tìm cô chơi đùa, chuyện này có lẽ chỉ có trong phim truyền hình mới xảy ra thôi.
“Nhìn người xung quanh, cảnh vệ cực kỳ nghiêm mật, hơn nữa trên người mỗi người đều mặc đồng phục giống nhau, không phải quân đội vậy chính là xã hội đen. Nếu như bọn họ bắt mình tới đây là vì Ngạo gia, như vậy. . . . . .” Trần Vũ Tịch đột nhiên kinh hoảng, chẳng lẽ là tổ chức Bò cạp đen?
Cô lạnh nhạt ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nhìn người đàn ông chậm rãi đi từ bên ngoài vào ngồi xuống đối diện với cô, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Theo tài liệu Mạc thủ trưởng cung cấp, người thiết lập lại tổ xây Bò cạp đen phải là nhân tài của Ngạo gia mới đúng, mà Ngạo gia thì có khả năng nhiều nhất chỉ có Ngạo Dạ Phong.
Nhưng ở Ngạo gia một thời gian dài như vậy, hoàn toàn không phát hiện Ngạo Dạ Phong có điểm bất thường, mặc dù tìm thấy hoa văn của tổ chức Bò cạp đen trong phòng hắn nhưng cũng không thế nói lên điều gì.
Trần Vũ Tịch khẽ hít một hơi, vừa ngồi xuống sofa xong. Chắc hẳn tin tức cô bị bắt cóc ngay trong trường học đã được thông báo Ngạo gia rồi, nếu Ngạo Dạ Phong còn có lương tâm thì hiện tại nên tìm cô khắp nơi mới đúng.
- Nha đầu đang suy nghĩ gì vậy?
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu liếc nhìn anh:
- Tôi không phải nha đầu, tôi tên là Trần Vũ Tịch!
Người đàn ông cười một tiếng:
- Trần —— Vũ —— Tịch, tên rất êm tai. – Thấy cô không nói gì thêm, người đàn ông tiếp tục hỏi - Chẳng lẽ em không muốn biết tên tôi là gì sao?
Trần Vũ Tịch nhíu mày rung động:
- Không có hứng thú!
Người đàn ông giống như bị cô lạnh nhạt, đôi mắt trầm xuống:
- Ở trước mặt tôi, cô gái dám nói chuyện như vậy, em là người đầu tiên.
- Hết sức vinh hạnh!
Sắc mặt người đàn ông trầm sâu hơn, nhưng vẫn nhịn được tức giận trong lòng.
- Một cô gái nên đáng yêu một chút mới có thể làm người khác yêu thích, thái độ lạnh lùng như băng vậy không tốt.