Nhấc chân đi về phía trước, Ngạo Dạ Phong bắt được cái áo kia từ phía sau, lập tức kéo xuống. Bây giờ mới thấy áo Trần Vũ Tịch bị xé rách vô cùng xốc xếch. Nhất thời cả người ngây ra. Trần Vũ Tịch đứng tại chỗ, cười lạnh một tiếng. Rốt cuộc đây là chuyện gì, tại sao lại cho cô đến nơi này, biết được những người kỳ quái này.
Trần Vũ Tịch vừa muốn đi, lại bị hắn kéo đến bên người, ôm vào trong ngực, ôm rất chặt. Khiến cô có chút cảm giác không giải thích được, cuối cùng hắn có ý gì!
Cô dùng sức đẩy Ngạo Dạ Phong ra, đứng trước mặt hắn, nhìn hắn chằm chằm,:
- Tôi nói, không có việc gì! Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi rồi.
- Là ai, là ai làm cô thành bộ dáng này. - Ngạo Dạ Phong siết chặt tay thành hai quả đấm, không khỏi tức giận.
Trần Vũ Tịch xoay người muốn đi.
- Tôi là người giám hộ của cô, tôi có cần phải biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì ở bên ngoài. - Ngạo Dạ Phong không buông tha cô, một phát bắt được cánh tay cô.
Trần Vũ Tịch đột nhiên ngẩn ra, người giám hộ? Dùng từ này trái lại so với vị hôn thê thích hợp hơn. Cô cười lạnh một tiếng. Cô Dụ Khả Hân đó vừa xuất hiện, hắn liền xoay người biến thành người giám hộ của cô. Trước kia hắn luôn kêu cô là cô gái nhỏ, nhưng bây giờ gọi thẳng cả tên của cô, thật đúng là đại biến hóa đấy.
Có điều đến cùng là trong lòng có chuyện gì xảy ra? Tại sao có chút cảm thấy không thoải mái!
Trần Vũ Tịch dùng sức hất tay Ngạo Dạ Phong ra, nắm tay thật chặt. Vốn là muốn muốn phát giận, cuối cùng lại thành giọng nói lạnh lùng. Cô ngẩng đầu lên nhìn chằm đôi mắt đẹp làm người ta nhìn mãi không chán của Ngạo Dạ Phong:
- Tôi nói, không có quan hệ với anh!"
Xoay người:
- Tự tôi có đầu óc, không cần phải nhờ người khác tới giám hộ. Anh lo quản tốt chuyện của mình đi. Có thể dễ dàng mất lý trí như vậy, có tư cách gì nói người khác.
Nói xong, Trần Vũ Tịch cũng không quay đầu lại đi lên lầu, bỏ lại một mình Ngạo Dạ Phong, ngơ ngác đứng trong phòng khách. Nhất thời con ngươi mắt tối xuống, cười lạnh một tiếng: “Cô ấy nói như vậy là vì chuyện ngày đó uống rượu say sao? Nhất định là đám người Thẩm Thiên Dật đã nói gì đó với cô ấy, vì chuyện này mà cô ấy mới tức giận sao?
Hôm sau tỉnh lại, Trần Vũ Tịch chớp mắt nhìn chằm chằm mặt trời đang nhô lên bên ngoài. Hôm nay không có tiết của Đường Dật, không muốn đi học, vậy thì ngủ tiếp đi. Dù sao có lên lớp hay không cũng không sao, cứ nói không thoải mái thôi.
Mới vừa nhắm mắt lại, chuyện tối hôm qua đột nhiên chui vào đầu óc: “Cái áo này trị giá một trăm vạn!” Trần Vũ Tịch vèo một cái ngồi dậy trên giường. Lại nói, cái áo kia đâu? Lúc này mới đột nhiên nhớ tới tình huống hôm qua gặp phải Ngạo Dạ Phong, cái áo ném ở dưới lầu.
Trần Vũ Tịch mặc đồ ngủ, chân trần chạy từ trên lầu xuống. Nhưng lầu dưới đã được quét dọn sạch sẽ, hoàn toàn không thấy cái áo.
- Thím Lưu, thím có thấy cái áo khoác bị rơi trên sàn? - Trần Vũ Tịch xông tới trước mặt thím Lưu sốt ruột hỏi.
Thím Lưu dừng lại:
- Tiểu thư nói đến cái áo khoác màu đen sao?
Trần Vũ Tịch gật đầu một cái.
- Tôi cho là của Dạ Phong thiếu gia, nên đưa lên phòng cậu ấy rồi.
Mi mắt Trần Vũ Tịch giật giật. Tại sao cô xui xẻo vậy? Tại sao tất cả những chuyện không muốn đều xảy ra với cô?
- Tiểu thư Vũ Tịch, cô còn việc gì sao?
- Ngạo Dạ Phong đâu rồi?
- Ăn sáng xong thì ra hậu hoa viên nói chuyện với lão gia!" – Thím Lưu còn muốn nói gì nữa, Trần Vũ Tịch đã không có tâm tình nghe thêm. Xoay người chạy lên trên lầu, Trên ban công liếc mắt nhìn hai người trong vườn.
Ngạo Dạ Phong đang nói gì đó với ông cụ, đoán chừng nhất thời sẽ không lên lầu. Trần Vũ Tịch cắn răng một cái, xoay người chạy đến trước cửa phòng Ngạo Dạ Phong, hít một hơi thật sâu, phải nắm chặt thời cơ, lấy được áo lập tức ra ngoài, một trăm vạn!