Cô ta chỉ khẽ cười một tiếng, cúi người về phía anh: "Duẫn Kỳ, em đã trở về, sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, anh là của em."
Môi của cô ta áp lên môi anh, không buông ra nữa, cô ta lấy tay của anh đặt lên người mình, chỉ nghe thấy âm thanh một ly rượu rơi xuống đất, dưới ánh đèn lờ mờ, hai người cơ thể đan vào nhau cùng một chỗ, từ từ càng ngày càng gần hơn, thậm chí còn truyền ra âm thanh rên rỉ của người phụ nữ, còn có tiếng của người đàn ông không ngừng nói nhỏ.
"Thiến Thiến, Thiến Thiến ——"
............
"Duẫn Kỳ, đi ăn cơm thôi, d.đ.l.q.đ nếu không chờ một lát nữa thì cơm sẽ nguội mất!" Sophie ở sau lưng anh cười nhắc nhở.
Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày một cái, đẩy cái tay đang ở hông anh của cô ra: "Em đi ăn trước đi, anh muốn ở lại một mình."
Sophie vòng anh thật chặt một lần nữa: "Đừng như vậy mà Duẫn Kỳ, đừng đối xử với em như vậy, em biết rõ giả vờ bị bệnh là lỗi của em, nhưng mà chỉ là do em quá yêu anh, muốn giữ anh ở lại bên cạnh mà thôi. Hơn nữa, hiện tại chúng ta còn có con của mình, chúng ta có thể sống một cuộc sống mà chúng ta muốn. Cầu xin anh, đừng đối xử với em như vậy!"
Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài, anh đã không muốn nói thêm bất kì cái gì về chuyện này nữa, khi anh biết Sophie không có bị bệnh như bác sĩ nói, trí thông minh bị tổn thương, mặc dù có bị thương, nhưng mà cũng không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng.
Tất cả, đều do Sophie sắp xếp từ khi mọi chuyện bắt đầu.
"Duẫn Kỳ, cô ta sẽ không trở lại nữa đâu! Thời gian dài như vậy rồi, chẳng lẽ anh vẫn chưa thể quên cô ta sao?" Sophie mang theo oán giận nhẹ giọng ra.
Vào lúc Ngô Duẫn Kỳ đang chuẩn bị xoay người lại nhìn Sophie, thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ, cô đang đi xuống từ trên một chiếc xe taxi, mặc quần áo đơn giản, mái tóc ngắn mềm mại, nhìn lướt qua cơ thể có chút nhỏ nhắn.
Con ngươi Ngô Duẫn Kỳ lập tức phóng đại, không để ý tới sự ngăn cản của Sophie, xoay người chạy xuống tầng.
Sophie tức giận mắng một tiếng, dienndann lequy dôn đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ xông tới chỗ Nam Cung Thiến, hung hăng ôm cô vào trong ngực, càng thêm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ưm —— Ngô Duẫn Kỳ, mau buông em, buông em ra! Em không thở được." Nam Cung Thiến ở trong ngực của Ngô Duẫn Kỳ, vùng vẫy một cái, đây là sự thật, sức lực anh ôm cô lớn như vậy, làm cho cô hít thở không thông ở trong lòng anh.
Ngô Duẫn Kỳ buông Nam Cung Thiến ra, nhìn chằm chằm vào cô: "Tại sao bây giờ mới trở về, nói cho anh một lý do đáng thuyết phục, nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha cho em. Anh đã nói rồi, nếu như em trở lại trễ, anh sẽ trừng phạt em."
Có lẽ đã từng nghĩ tới, Nam Cung Thiến sẽ không trở về nữa, có lẽ đã từng nghĩ tới đây là kết cục tốt nhất, bởi vì sau khi Nam Cung Thiến trở về, anh thật sự không biết nên đối mặt với cô như thế nào, không biết nên nói cho cô biết chuyện Sophie đã có đứa con của anh như thế nào. Mặc dù anh chỉ chạm vào cô ấy đúng một lần.
Nam Cung Thiến khẽ há miệng, nhìn vào cặp mắt mang theo hưng phấn và mong đợi kia, cô biết anh vẫn luôn một mực mong chờ cô trở về.
Nhưng mà ——, cô khẽ cúi đầu, chốn tránh ánh mắt của anh: "Lần này em trở về là bởi vì Ngạo Dạ Phong, d/đ/l/q/đ Sophie có ở đây không? Em muốn gặp cô ấy!"
Lúc nói ra những lời này, Nam Cung Thiến rõ ràng nhận thấy được sức lực của đôi tay đang nắm lấy bả vai mình tăng lên, ngay sau đó buông ra, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng của Ngô Duẫn Kỳ: "Ngạo Dạ Phong? Anh ta không phải ở cùng một chỗ với em sao?"
Nam Cung Thiến ngẩng đầu: "Em chưa bao giờ ở cùng một chỗ với anh ấy, lần trước chỉ là gặp mặt một lần, từ sau khi trở về vẫn chưa thấy qua anh ấy lần nào, nhưng mà anh ấy vẫn chưa trở về nước."
"Em cho rằng anh ta sẽ ở chỗ của anh?" Ngô Duẫn Kỳ lại khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiến, giống như cô chỉ là một người xa lạ.