Ngô Duẫn Kỳ cau mày cúi đầu nhìn cô: "Đừng nói với anh, em định trở về nước sau đó cũng không trở về nữa." Nhìn ánh mắt bức bách của Ngô Duẫn Kỳ, Nam Cung Thiến cuống quít cúi đầu, cẩn thận nói: "Hai tháng!" dieendaanleequuydonn
Sau khi lời ra khỏi miệng, không thấy Ngô Duẫn Kỳ đáp lại, Nam Cung Thiến nhíu mày: "Một tháng cũng được mà."
Nam Cung Thiến cảm nhận được ngực Ngô Duẫn Kỳ nhô lên thật cao, sau đó lại nằng nặng ép xuống, anh giống như là không đồng ý, hoặc là như đang do dự: "Anh cho em thời gian một tháng, một tháng sau, phải cho anh thấy em về tới đây, nếu không ——" anh cúi đầu nói ở bên tai cô: "Nếu để anh bắt được em, sẽ không chỉ là trừng phạt như ngày hôm nay đâu."
Nam Cung Thiến cắn răng, sợ, cô vẫn sợ anh, chỉ cần anh lấy ra loại khí thế này, cô sẽ sợ.
Trong khoảng thời gian trước, http:/// Ngô Duẫn Kỳ đối xử với cô rất tốt, cô lầm tưởng rằng đây mới chính là Ngô Duẫn Kỳ, anh trở nên dịu dàng, lương thiện, không bao giờ phát giận, còn có thể làm bữa sáng, đi dạo phố cùng với anh, sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì vượt quá đạo đức con người. Anh tỉ mỉ, ôn hòa như vậy ——
Ngu ngốc, Nam Cung Thiến cô chính là một kẻ ngu ngốc!
Đến bây giờ cô mới hiểu được, tất cả những điều này đều chỉ là cô lầm tưởng anh mà thôi, anh là ác ma, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Sống một cuộc sống ở trong hoàn cảnh như vậy trong thời gian dài như thế, làm sao có thể dễ dàng thay đổi được cơ chứ.
Nam Cung Thiến cau mày, rời khỏi anh vẫn tương đối an toàn, nếu không về sau cả đời cô cứ phải sống thận trọng như vậy.
Cô cuống quít gật đầu một cái, hiện tại anh nói cái gì, cô cũng đồng ý, chỉ cần để cho cô đi là được rồi.
.............
Hưng phấn trở về nước, kích động về đến nhà, làm cho nội tâm khổ sở của cô tan đi rất nhiều, cũng không phải là không còn tồn tại, mà chỉ là rời khỏi cái hoàn cảnh kia, không nhìn đến cái người kia, đau đớn trong lòng sẽ tự động chìm xuống đáy, tự nhiên bị chôn vùi đi.
Về đến nhà, Nam Cung Thiến mắt trợn tròn, nhìn mẹ mình chằm chằm, còn có cha, và em trai!
Nam Cung Thiến ôm từng người một thật chặt.
Sau khi trở về được d.đ.l.q.đ một tuần lễ vào một buổi chiều, Nam Cung Thiến bưng một ly trà đi vào thư phòng của cha.
"Cha, gần đây tóc bạc của người lại nhiều thêm rồi, đừng luôn buồn bực ở trong nhà như vậy, khi nào không có việc gì thì cha hãy đi ra ngoài đi dạo một chút đi." Nam Cung Thiến đặt ly trà ở trước mặt ba Nam Cung, khẽ mỉm cười nói.
Ba Nam Cung hạ tầm mắt xuống nhìn Nam Cung Thiến một cái, bưng chén trà lên uống một hớp: "Con ngồi xuống đi, cha có mấy câu muốn nói với con."
Nam Cung Thiến ngồi đối diện ba Nam Cung: "Sao vậy cha?"
"Vào lúc con vừa trở về, cha không muốn nói với con chuyện này, nhưng mà hiện tại cha phải nói với con một chút." Vẻ mặt của ba Nam Cung rất nghiêm túc.
Nam Cung Thiến nhìn ông, thật ra trong lòng cô cũng đã đoán được một chút là bởi vì chuyện gì, sau khi trở lại được một tuần lễ trong lần đầu tiên cô trở lại quân đội, các đồng đội ở đó cũng ân cần hỏi han cô, giống như là cô bị bệnh nặng mới khỏi vậy.
Sau đó cô mới biết, thì ra là cấp trên biết tin tức cô bị Ngô Duẫn Kỳ dẫn đi, tuy nhiên tin tức này đã bị giữ bí mật, trừ thủ trưởng Mạc và cha ra, người trong nhà cùng với người bên cạnh dieendaanleequuydonn cô cũng không biết chuyện này.
Mẹ Nam Cung vẫn cho là cô đang ở trong quân đội, mỗi lần hỏi ba Nam Cung, lúc nào thì cô sẽ trở về, ba Nam Cung luôn nói cô có nhiệm vụ.
"Thật ra thì vài ngày sau khi con bị dẫn đi, cha đã biết ngay rồi, sau đó chúng ta lợi dụng quan hệ quốc tế, để tìm tung tích của con, thậm chí có mấy lần có người nói với cha là tìm được con rồi, nhưng đến cuối cùng không biết vì sao lại luôn thất bại, hơn nữa theo đầu mối mà chúng ta tìm được, thì càng tìm lại càng xa, thậm chí còn có dấu hiệu cho thấy con căn bản không ở nước Mĩ."