Khi cô tìm được Ngô Duẫn Kỳ, thì anh đang lo lắng đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhíu chặt mày, không nói một tiếng nào.
Nam Cung Thiến thở hồng hộc đi về phía anh, lúc này trước phòng cấp cứu không có ai, vô cùng im lặng, bỗng có một tiếng bước chân quấy nhiễu suy nghĩ của anh, Ngô Duẫn Kỳ chậm rãi ngẩng đầu về phía tiếng bước chân, vào lúc khi anh nhìn thấy Nam Cung Thiến, hơi hơi, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm xuống.
Không đợi anh mở miệng, Nam Cung Thiến đã hỏi trước: "Sophie thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô ấy vừa bị xe đụng phải, bây giờ còn đang được cấp cứu ở bên trong chưa biết kết quả."
Nam Cung Thiến chưa từng thấy qua nét mặt này của Ngô Duẫn Kỳ, anh đang tức giận, và tự trách.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Ngô Duẫn Kỳ dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: "Sau khi ăn xong bữa tối khi đi về nhà, Sophie nhìn thấy kẹo bông được bán ở ven đường nên nhất định muốn ăn, anh bảo cô ấy đứng ở ven đường chờ anh đi mua, nhưng mà chờ đến khi anh quay trở lại, thì cô ấy đã không thấy đâu nữa, cho đến lúc anh tìm thấy cô ấy, thì cô ấy đã trở thành bộ dạng này."
Hai tay Ngô Duẫn Kỳ nắm chặt, có thể nhìn ra được anh đang trách chính mình: "Bây giờ cô ấy bị như thế này, anh thật sự không nên để cô ấy một mình, nếu như anh có thể mang cô ấy cùng đi mua, không để cô ấy ở lại một mình thì cô ấy cũng sẽ không bị như vậy."
Nam Cung Thiến đến gần anh, tay nhẹ nhàng vươn ra, đột nhiên, cuối cùng vẫn hạ xuống: "Việc này cũng không thể trách anh được, ai cũng không nghĩ đến sẽ có thể xảy ra chuyện như vậy, anh cũng không tình nguyện nhìn thấy Sophie bị thương. Hi vọng cô ấy không có vấn đề gì!"
Nam Cung Thiến nói xong quay đầu nhìn lại bên trong phòng cấp cứu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy bóng dáng các bác sĩ y tá tới tới lui lui ở bên trong, thật sự hi vọng Sophie không sao cả.
Hai người đều tiếp tục trầm mặc, Nam Cung Thiến và Ngô Duẫn Kỳ cùng nhau đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng chờ đợi.
Vào lúc mười hai giờ, bác sĩ đi ra từ bên trong, Ngô Duẫn Kỳ đi từng bước tới trước: "Bác sĩ cô ấy như thế nào rồi?"
"May mắn là vết thương không thật sự nghiêm trọng, chỉ là bị hôn mê, nhưng mà trước đây cô ấy chịu quá tổn thương, tốt nhất là nên ở trong bệnh viện quan sát vài ngày, rồi hãy đi." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống rồi nói.
Nghe như thấy lời nói của bác sĩ, Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến đều thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau một người y tá đi ra khỏi phòng cấp cứu, trong tay cầm một tập giấy tờ lớn, liếc mắt hai người bọn họ một cái: "Hai người ai là người nhà của bệnh nhân, bây giờ phải đi làm thủ tục nhập viện."
"Là tôi!"
"Thôi để em đi đi, anh ở lại chăm sóc Sophie ở trong này." Nam Cung Thiến lấy tờ danh sách trong tay người y tá trước, xoay người đi ra ngoài.
Ngô Duẫn Kỳ giữ chặt cô lại, Nam Cung Thiến ngẩn ra, quay đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Ngô Duẫn Kỳ do dự một chút, trong lòng như bị nghẹn lại: "Trên người em chắc là không có nhiều tiền, cho em này."
Nam Cung Thiến dừng lại một chút, đúng là cô không có tiền, lập tức gật gật đầu, nhận lấy tiền của Ngô Duẫn Kỳ đi ra ngoài.
Sau khi làm thủ tục nhập viện xong, Nam Cung Thiến lại phải làm một thủ tục khác, chờ đến khi cô trở lại phòng bệnh, thì Sophie đang ở bên trong, hơn nữa Sophie đã tỉnh lại rồi.
Nam Cung Thiến ở bên ngoài cửa nhìn thấy Sophie đã tỉnh lại, rốt cuộc cũng yên lòng, trên mặt mang theo nụ cười chuẩn bị đi vào, nhưng lúc nhìn thấy Sophie nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ, cười với anh rồi đi đến gần, ôm cổ của anh, thỏa mãn nằm ở trong ngực của anh, trên mặt mang theo một nụ cười thuần khiết.
Ngô Duẫn Kỳ là toàn bộ thế giới của cô ấy, cho dù cô ấy đã hoàn toàn không còn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trước kia, nhưng cô ấy vẫn yêu Ngô Duẫn Kỳ như cũ, cô ấy không thể rời khỏi anh được.