"Cho nên, em thấy anh không tốt sao? Ít nhất anh sẽ không giống như người kia ép buộc anh." Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, thật ra thì anh không làm được, mặc dù anh thích Nam Cung Thiến, hơn nữa xác định là rất thích.
Nhưng nếu như cô không muốn, anh cũng không ép buộc cô ở lại bên cạnh mình, anh chính là người như vậy, có thể rất keo kiệt cũng có thể rất thoải mái.
"Anh và anh ấy không giống nhau, hơn nữa em và anh ta có một giao kèo còn có hai tháng, hai tháng sau nhất định phải có kết quả, đến lúc đó em sẽ ra quyết định để mình không còn mình mâu thuẫn như vậy nữa." Nam Cung Thiến đi tới bên giường cầm bộ đồ dạ hội lên.
"Giao kèo gì?" Ngạo Dạ Phong tò mò hỏi: "Có liên quan đến việc em thích anh ta sao?"
Nam Cung Thiến lắc đầu, thật ra thì đến bây giờ cô cũng không nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, đôi khi cô lưu lại bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ cũng không cảm thấy chán ghét, hơn nữa tối ngày hôm qua một mình nằm trên giường ở khách sạn, thậm chí cô còn đang suy nghĩ Ngô Duẫn Kỳ không có mình, buổi tối sẽ ngủ như thế nào, có phải giống như cô bây giờ cả đêm nhìn trần nhà không? Hay là một mình độc chiếm cả chiếc giường lớn ngủ thoải mái?
Nam Cung Thiến ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong: "Em có một vấn đề, vẫn luôn rất mâu thuẫn, không biết cái gì là đúng cái gì là sai, không phải anh vẫn tự nhận mình là người thông minh nhất sao? Giúp em giải đáp như thế nào?"
Nhìn nụ cười trêu đùa ở khóe miệng Nam Cung Thiến, Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, xoay người tựa vào cửa sổ, đốt một điếu thuốc: "Hỏi đi, anh nhất định sẽ cho em một đáp án hài lòng."
Nhìn dánh vẻ tự tin của anh, Nam Cung Thiến cũng lộ ra nụ cười.
"Ngô Duẫn Kỳ là người của Hắc Bò Cạp, trong khoảng thời gian này em biết được rất nhiều chuyện trong quá khứ của anh ta, dĩ nhiên có một số chuyện tương đối không chịu nổi, mặc dù em có chút không tình nguyện nghe, nhưng thật sự anh ta làm rất nhiều chuyện xấu."
"Cho nên ——" Ngạo Dạ Phong nhíu mày, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, chuyện của Ngô Duẫn Kỳ trong tổ chức Hắc Bò Cạp, anh cũng biết một chút.
"Theo lý thuyết, ban đầu lùng bắt người của Hắc Bò Cạp, anh ta trốn khỏi lưới em đã giăng, sau đó em nghĩ mọi cách bắt anh ta trở về lần nữa, trừng trị trước pháp luật. Đây mới là kết quả chính xác nhất! Theo lý thì tội phạm nên bị pháp luật trừng trị." Nam Cung Thiến nói rất nhạt nhưng có lẽ do vẻ mặt Ngạo Dạ Phong bình thản, làm cảm xúc cô tỉnh táo, cũng có lẽ bởi vì cô tin tưởng Ngạo Dạ Phong.
"Nhưng em đã không làm được?" Ngạo Dạ Phong cười hỏi.
Nam Cung Thiến nhíu mày, ngồi xuống bên giường, trầm mặc một lát sau đó thản nhiên nói: "Cũng không phải là không làm được, thật ra thì em vẫn muốn làm như vậy, một người đối mặt giữa trách nhiệm nghề nghiệp và tình cảm——" Nam Cung Thiến cười khổ một tiếng: "Cha đã cực khổ giáo dục nhiều năm như vậy, không phải một chút hữu dụng không có, em lựa chọn người sau, chỉ cần người sau đúng."
Ngạo Dạ Phong gật đầu một cái: "Đây xác thực phù hợp với tính cách của em, dù kết quả không như mình mong muốn, nhưng chỉ cần đúng thì em cứ làm."
Nam Cung Thiến cười khổ: "Nhưng giờ em không biết kết quả như thế là đúng hay sai, một tháng này, em thấy được rất nhiều chuyện trước khi không thấy. Nhất là những chuyện Ngô Duẫn Kỳ làm bây giờ tất cả đều là có ích cho xã hội, đều là những chuyện đúng. Anh không biết có bao nhiêu người bởi vì anh ta tồn tại mà có cuộc sống hạnh phúc, nhưng nếu như mà em bắt anh ta đi, chỉ là bắt đi một người nhưng em lại phá hủy hạnh phúc của nhiều người, sẽ càng có nhiều người bởi vì mất đi anh ta mà mất đi cuộc sống yên bình vốn có."