Cô cảm thấy rất kỳ quái, sao Ngô Duẫn Kỳ càng ngày càng trở nên nhàn nhã vậy!
Rốt cuộc có một ngày, một vấn đề trong đó có đáp án!
Lúc Nam Cung Thiến còn làm ổ trong chăn ngủ, cảm giác mát mát truyền đến, cô biết Ngô Duẫn Kỳ lại tới gọi cô dậy, Nam Cung Thiến xoa diễn đàn Lê Quý Đôn ánh mắt mông lung, lật người lại nhìn Ngô Duẫn Kỳ hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ rưỡi, dậy ăn sáng nào, hôm nay sẽ dẫn em đến một chỗ." Ngô Duẫn Kỳ hôn lên bờ môi cô, dịu dàng nói.
Nam Cung Thiến ừ một tiếng, gật đầu một cái, vặn eo bẻ cổ chuẩn bị rời giường, trải qua nhiều ngày như vậy, Nam Cung Thiến biết, nếu như mình mà còn ngủ nướng nữa nhất định sẽ bị trừng phạt, mặc dù vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn chậm chạp bắt đầu mặc quần áo, rửa mặt!
Đợi đến khi cô đi tới trước bàn ăn, nhìn một bàn bữa ăn sáng, nhất thời sửng sốt: "Anh đổi đầu bếp rồi sao?"
Ngô Duẫn Kỳ cười một tiếng: "Không có, hôm nay đầu bếp của chúng ta xin nghỉ."
Nam Cung Thiến càng thêm nghi ngờ: "Vậy những món này ai làm?"
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười: "Anh!"
Nam Cung Thiến ngây người mấy giây, đợi cô nhìn nụ cười trên mặt Ngô Duẫn Kỳ, xác định anh không có nói dối, cười khẽ: "Anh làm —— có thể ăn sao?"
Lần này đổi lại Ngô Duẫn Kỳ sửng sốt, sau đó cười: "Em nếm thử xem, anh mất rất lâu mới có thể làm được đấy. Có thể nếm được món anh ăn làm, em là người đầu tiên đấy!"
Nam Cung Thiến gật đầu một cái, làm bộ nghiêm trang ngồi xuống, bộ dạng giống như một nhà bình luận ẩm thực chuẩn bị tốt việc bình luận đối với một bàn thức ăn trước mắt.
Cô nhẹ nhàng, cẩn thận nếm thử một miếng, sắc mặt đột nhiên trầm tĩnh xuống, cô nhấp nháp hương vị quen thuộc trong miệng cho đến khi hoàn toàn biến mất, lại ăn một miệng lớn. Cuối cùng, cô giật mình quay đầu nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ, thấy nụ cươi trên gương mặt anh giống như là một đứa bé, làm một chuyện khiến cho bề trên không tưởng được, chờ bề trên tán dương.
Rất có hương vị Trung Quốc, món ăn gia đình rất đơn giản, mùi vị rất quen thuộc, rất giống với món xào mẹ làm ở nhà.
Nam Cung Thiến không kiềm hãm được bật cười, nụ cười thật lòng.
Thậm chí lúc này, ánh mắt của cô trở nên ẩm ướt: "Anh —— những ngày qua vẫn xem sách dạy nấu ăn, chỉ vì cho làm bữa cơm sáng cho tôi sao?"
Ngô Duẫn Kỳ từ chối cho ý kiến gật đầu một cái: "Như thế nào? Vẫn chưa cho ra đánh giá."
Nam Cung Thiến cười, không biết nên nói gì, lúc này cô chán ghét cảm giác khó nói, tìm không ra lời ca ngợi, vị tổng giám đốc Ngô Duẫn Kỳ này có thể xuống phòng bếp, có thể làm ra một bàn thức ăn như vậy xác thực làm cô kinh hãi.
Có thể làm ra mùi vị như vậy chắc anh đã tốn không ít công phu.
Đang lúc Nam Cung Thiến tìm kiếm từ ngữ ca ngợi thì cô đột nhiên thấy tay thon dài của Ngô Duẫn Kỳ ra dấu OK, cô hơi ngẩn ra, trong đầu tưởng tượng ra anh vụng về như thế nào khi sử dụng dao, mặc tạp dề ở trong phòng bếp vì mình chuẩn bị bữa ăn sáng này.
Rất muốn hỏi anh một chút có đau hay không, rất muốn hỏi anh một chút . . . . . .
Nhưng cuối cùng cô không nói gì, chỉ là giơ ngón tay cái lên với anh.
Ngô Duẫn Kỳ cười vui vẻ, đi tới trước mặt cô, từ phía sau lưng ôm lấy cổ của cô, ở bên tai của cô khe khẽ hôn một cái: "Nếu như em thích, mỗi ngày anh đều làm cho em ăn."
Nam Cung Thiến cúi đầu, không nói gì, nhưng mà trên mặt lại lộ ra nụ cười khó có thể dùng ngôn ngữ diễn tả.
Nam Cung Thiến vốn định dùng hành động thực tế của mình bày tỏ Ngô Duẫn Kỳ làm ăn rất ngon, nhưng thức ăn trên bàn thật sự quá nhiều rồi, cô cố nhét vào căng cả bụng nhưng xem ra ăn không nổi nữa, cuối cùng cô chịu thua.