Lưu Vũ giả vờ trấn định lại rồi ngồi xuống: "Anh em chúng ta đã rất lâu không có trò chuyện, hơn nữa còn là ở chỗ này, chẳng lẽ cậu không nể tình anh em chúng ta sao?"
Khóe môi Ngô Duẫn Kỳ nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo: "Tôi và thứ người như anh không có gì đáng nói, tôi nói, tôi chỉ muốn kết quả."
"Có nhớ Hiểu Đồng không?" Lưu Vũ lại nhắc tới tên người này.
Ngô Duẫn Kỳ không trả lời, thẳng tắp nhìn Lưu Vũ.
"Còn nhớ rõ Hiểu Đồng chết như thế nào không? Ở chỗ này, ở ngay trước mặt cậu. . . . . ."
"Câm miệng!" Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày: "Hôm nay không phải lúc nhớ lại chuyện trước kia, tôi là tới làm giao dịch với cậu , tiền ở trên xe, bất cứ lúc nào anh cũng có thể lấy, tôi muốn người phụ nữ kia."
"Thế nào? Không muốn nhớ lại đúng không? Có phải hay không cảm thấy hổ thẹn trong lòng? Không, loại người như cậu không để ý đến ai thì làm sao lại biết áy náy."
"Lưu Vũ, nếu như nói đến tính người, tôi và cậu đều không có tư cách nói đối phương. Cậu đối với Hiểu Đồng làm gì chuyện, trong lòng cậu rõ ràng nhất." Ngô Duẫn Kỳ khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt.
"Là cậu giết Hiểu Đồng, là tự tay cậu giết cô ấy, cậu có tư cách gì nói đến người khác, Hiểu Đồng yêu cậu như vậy, cô ấy thậm chí chỉ vì cậu ngay cả mạng cũng không để ý, bây giờ cậu lại quên cô ấy. Ngô Duẫn Kỳ, người đáng chết nhất là cậu, không phải Hiểu Đồng, đáng chết nhất người của cậu." Lưu Vũ tức giận đứng lên, từ bên hông rút súng lục ra chỉ vào Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ vẫn luôn ngồi ở trên ghế sa lon, mặt không đổi sắc nhìn Lưu Vũ.
Lúc này từ bên ngoài đi vào một người, liếc mắt nhìn Lưu Vũ gật đầu một cái, xác định trên xe thật sự có 200 triệu.
Lưu Vũ khẽ mỉm cười, thần sắc khẩn trương mới vừa rồi hoàn toàn biến mất: "Cầu xin tôi đi, chỉ cần cậu cầu xin tôi, tôi thả người phụ nữ kia ra ngay."
Ngô Duẫn Kỳ vẫn nhìn hắn ta: "Tôi muốn xác định cô ấy không có việc gì."
Lưu Vũ cười lạnh một tiếng, vung tay lên, một người cầm một Bản ghi chép ở bên cạnh đưa tới, thả vào trên mặt bàn trước mặt Ngô Duẫn Kỳ, trên màn ảnh lập tức xuất hiện hình ảnh Nam Cung Thiến, giờ phút này hai tay cô bị xích trên cây ống thép, người cứ như vậy nửa treo ngược.
Lưu Vũ nhận lấy điện thoại, nói với người trong điện thoại nói: "Để cho cô ta ngẩng đầu lên, có người muốn nhìn cô ta một chút." Lúc nói lời này, ánh mắt Lưu Vũ hài lòng nhìn về Ngô Duẫn Kỳ đang bình tĩnh, nhìn thấy sự phẫn nộ của anh, nhưng bây giờ quyền chủ đạo nằm trên tay hắn, Ngô Duẫn Kỳ chỉ có thể cầu xin hắn.
Tóc Nam Cung Thiến bị người ta nắm lên, dùng sức kéo về phía sau, vẻ mặt Nam Cung Thiến yếu ớt xuất hiện trên màn ảnh, khóe miệng còn lưu lại vết máu, quần áo trên người chỉ còn lại một cái áo lông, nhìn ra cả người của cô run lên vì lạnh, hơn nữa ý thức có chút đã mơ hồ.
Nhìn trên người Nam Cung Thiến bẩn thỉu dơ dáy, hoàn toàn có thể suy nghĩ một chút đến Lưu Vũ đã làm gì với cô.
"Cậu ra tay với cô ấy." Ngô Duẫn Kỳ chuyển động tròng mắt, nhìn về phía Lưu Vũ.
"Ha ha —— cũng chỉ dạy dỗ cô chút chút, để cho cô ta nghe lời một chút mà thôi, chỉ là cậu yên tâm, cô ta vẫn còn chưa chết. Hơn nữa, tôi không để cho các anh em động vào cô ấy, nhưng nếu như cậu không phải nghe lời tôi, tôi không đảm bảo được anh em tôi sẽ làm gì với cô ta."
Tay Ngô Duẫn Kỳ vèo một cái, rất nhanh, nhưng người lại như cũ ngồi ở trên ghế sa lon, trong ánh mắt đã lộ ra sát khí.