"Cô biết không? Anh ấy không phải là một người dễ dàng từ bỏ, nếu không anh ấy sẽ không đạt được vị trí như ngày hôm nay." Sophie quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Công ty của Ngô Duẫn Kỳ ở nước Mỹ lớn hơn và khác xa so với tưởng tượng của Nam Cung Thiến, ngay cả tập đoàn Thiên Ưng ở thành phố K cũng chỉ là một chỉ nhánh của công ty anh ta thôi, chỉ là lần này trở về từ thành phố K, tổn thất lớn nhất của anh ta chính là tập đoàn Thiên Ưng.
"Cô không cảm thấy bây giờ anh ta đã từ bỏ việc trả thù nhà họ Ngạo rồi sao?" Sophie quay đầu nhìn chằm chằm Nam Cung Thiến trầm mặc, chân mày thật chặt nhíu lại, cô không muốn nói, nhưng cô biết, Ngô Duẫn Kỳ làm vậy là vì Nam Cung Thiến, mới từ bỏ hận thù nhiều năm của anh ta, nhiều năm như vậy, cô biết Ngô Duẫn Kỳ sống như thế nào, anh còn sống là vì một mục đích, chính là báo thù.
Kết quả, là một cô gái, câu đầu tiên óni bỏ qua.
"Anh ta còn có chỗ nào mà không thể thứ lỗi?" Lúc Sophie nói câu nói này có chút kích động, giọng nói cũng có chút run rẩy, dường như cô đang bất bình vì Ngô Duẫn Kỳ.
Nam Cung Thiến kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, từ trong ánh mắt của cô, cô nhìn thấy là không muốn và quyến luyến đối với Ngô Duẫn Kỳ.
Cô không nói gì, vẫn trầm mặc, có rất nhiều chuyện, lúc này cô cũng rất loạn, không có đáp án.
. . . . . . . . . . . . .
Lần đó sau khi nói chuyện, Nam Cung Thiến suy nghĩ rất nhiều, cô có một vấn đề vẫn muốn chính miệng hỏi một chút Ngô Duẫn Kỳ, đúng lúc thấy Ngô Duẫn Kỳ đang ngồi một mình ở trong phòng khách xem báo, vì vậy đi tới, ngồi xuống đối diện anh.
"Thế nào hôm nay không vòng vo?" Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên nói, không có ngẩng đầu nhìn cô.
"Ừ, không có ý gì." Lần này đổi thành Nam Cung Thiến nhìn anh: "Có một vấn đề cũng muốn hỏi anh." Cái vấn đề này cô nghĩ thật lâu rồi.
"Hỏi đi!"
"Bây giờ anh và Hắc Bò Cạp không còn quan hệ rồi sao?"
"Ừ!" Anh trả lời vô cùng đơn giản.
"Tại sao không nói cho tôi biết?" Nam Cung Thiến cau mày.
Ngô Duẫn Kỳ kỳ quái thả tờ báo trong tay ra nhìn cô: "Tại sao phải nói cho em biết."
Nam Cung Thiến kinh ngạc nhìn anh, tại sao? Ít nhất để cho tôi biết anh còn quan hệ với bọn không, như vậy tôi sẽ không sẽ xem anh là một tên xã hội đen, tôi sẽ không xem anh là một tên tội phạm. Có lẽ tôi sẽ không còn muốn bắt anh trở về, tôi cũng sẽ không rối rắm nữa, anh có biết không, trong lòng tôi rất luôn muốn để cho anh có cuộc sống bình thường.
"Không có gì." Cô cúi đầu không nhìn vào đôi mắt anh ta, không phải mừng rỡ mà là hàng loạt mất mác. Anh có thể nói mọi thứ với Sophie, nhưng ở trước mặt mình, mỗi lần anh nói chuyện đều ngắn gọn, đơn giản, anh chưa bao giờ nói chuyện của chính mình.
"Vậy tôi có thể đi được chưa?"
Đối phương trầm mặc, đợi đến cô ngẩng đầu nhìn lại, anh ta đang trầm ngâm nhìn cô: "Em vẫn cứ muốn trở về sao? Em muốn cái gì, tôi đều có thể cho em."
Cô đón lấy ánh mắt của anh ta cười nhạt một tiếng: "Tôi muốn anh không cấp được, hơn nữa tôi sống ở chỗ này đối với anh mà nói cũng không ích, anh đã không còn quan hệ với tổ chứ Hắc Bò Cạp, chỉ cần từ nay về sau anh giống như bây giờ làm ăn bình thường, tôi nghĩ sẽ không có người bắt anh nữa."
"Vô dụng?" Ngô Duẫn Kỳ lặp lại những lời này, tựa hồ đang suy nghĩ ý tứ trong đó: "Em cho rằng tôi để em ở lại chỗ này là vì để cho em bắt tôi sao?"
Trong ánh mắt thâm thúy của Ngô Duẫn Kỳ càng ngày càng trở nên lạnh lùng, hơn nữa trong ánh mắt của anh ta đang bùng cháy một loại dục vọng không nói ra được.
Nam Cung Thiến ngẩn ra, cô chưa kịp phản ứng kịp, đã bị Ngô Duẫn Kỳ túm lấy, Nam Cung Thiến chỉ cảm thấy thế giới nhất thời điên đảo, đợi cô phản ứng kịp thì cô đã bị Ngô Duẫn Kỳ đè ở phía dưới.