Bởi vì người bị bắt về quá nhiều, hơn nữa chỗ giam giữ lại là những nơi khác nhau, Nam Cung Thiến hầu như không có khả năng đi tìm từng chỗ, chỉ có thể tìm tên Ngô Duẫn Kỳ trong những tờ danh sách này, cô hi vọng tìm được anh.
Coi như là tìm được cô cũng không biết nên đối mặt như thế nào, nhưng cô chính là muốn tìm, mấu chốt chính là cái tên Ngô Duẫn Kỳ mà trong lòng cô một mực lo lắng, cô cảm giác Ngô Duẫn Kỳ đang tính toán chuyện gì đó.
Nhất định là đã có chuyện gì đó cô đã bỏ sót qua.
Nhìn dáng vẻ nóng nảy của Nam Cung Thiến, Hạ Chân cũng cùng giúp cô tìm người kia: "Ngô Duẫn Kỳ, tôi sẽ giúp cô tìm, người này là ai? Rất quan trọng sao?" Cô vừa tìm vừa hỏi thăm.
"Anh ta là thủ hạ của Ngô Hạo Thiên, thế lực của tổ chức Hắc Bò Cạo ở thành phố K là do anh ta khống chế, hơn nữa người này là con riêng của người năm đó đã thành lập tổ chức Hắc Bò Cạp."
Nam Cung Thiến vừa nói xong, động tác của Hạ Chân chậm lại: "Người quan trọng như vậy, chắc không có ở chỗ này đâu!" Vẻ mặt Hạ Chân trở nên có chút khó coi, anh ta là lão đại của Hắc Bò Cạp ở thành phố K, cô không thể nào không biết đến người này.
Nhìn vẻ mặt Hạ Chân trở nên tái nhợt, Nam Cung Thiến cũng dừng động tác trong tay lại: "Có phải là —— không có anh ta?"
Hạ Chân cau mày nhìn Nam Cung Thiến: "Lão đại của tổ chức Hắc Bò Cạp ở thành phố K không phải là Ngô Hạo Thiên sao? Còn có người khác sao?"
Sai rồi, trong này nhất định có gì đó sai rồi, một tay Nam Cung Thiến vịn trán tê liệt trên ghế ngồi, mặc dù đến bây giờ cô còn không biết cô rốt cuộc sai ở chỗ nào, ngược lại cô biết rất rõ là Ngô Duẫn Kỳ đã chạy thoát, chạy thoát ngay dưới tầm mắt của cô.
Lúc mới bắt đầu hành động lùng bắt, rõ ràng cô đã nhìn thấy anh ta vẫn còn ngồi trong phòng khách nhà anh ta.
"Tôi đi chỗ khác tìm thử, ở đây không chỉ có một phần danh sách này!" Hạ Chân nhìn bộ dạng Nam Cung Thiến, xoay người muốn rời khỏi.
"Không cần!" Cô thản nhiên nói, cười lạnh một tiếng: "Anh ta đã sớm biết, nếu như tôi không đoán sai, bây giờ anh ta đã không có ở thành phố K rồi."
Nam Cung Thiến nói xong, cúi người vùi mặt vào bên trong hai cánh tay, cô không biết hình dung tâm tình mình bây giờ như thế nào, là khổ sở khi không hoàn thành nhiệm vụ? Hay là tức giận khi biết Ngô Duẫn Kỳ đã sớm nhìn thấu kế hoạch của mình? Hay là cảm thấy may mắn khi anh ta đã rời đi nơi này?
Những cảm giác phức tạp này hình như có mà cũng hình như không có.
Cô lẳng lặng ngồi một chỗ nơi đó, bất kể kết quả là gì, cũng không phải cô muốn đối mặt. Cô đã làm hết trách nhiệm của mình, những thứ khác phải xem ý trời thôi.
Sau khi chuyện này trôi qua một tháng, Nam Cung Thiến nhận được tin, Ngô Duẫn Kỳ lợi dụng thủ đoạn phi pháp lấy được tập đoàn Ngạo Thế đã trả lại cho nhà họ Ngạo, ông Ngạo cũng đã trở lại ở trong biệt thự nhà họ Ngạo.
Nhìn bề ngoài tất cả mọi chuyện đều khôi phục lại như trước nhưng có một số việc cũng không thể quay lại, nhất là lòng người.
Trong một tháng này, Nam Cung Thiến ở lại bộ đội, ít nói đi rất nhiều, mỗi ngày trừ ăn cơm ngủ ra thì liều mạng luyện tập, bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể không nghĩ đến Ngô Duẫn Kỳ, mới có thể quên chuyện lúc trước.
"Nam Cung Thiến, có người tìm cô! Ở trong phòng làm việc của thủ trưởng Mạc, bảo cô đến đó một chuyến."
Hạ Chân chạy vào bãi tập, thở hổn hển nhìn chằm chằm Nam Cung Thiến đổi chiều trên xà đơn.
"Là ai?" Nam Cung Thiến tiếp xuống đất từ xà đơn hỏi.
Ánh mắt Hạ Chân hơi lóe lên: "Không biết, tôi không biết, cô tự mình đến đó xem đi!"
Nam Cung Thiến không có suy nghĩ nhiều: "Tôi biết rồi, sẽ qua đó ngay." Sau đó xoay đi đến chỗ phòng làm việc của thủ trưởng Mạc.