“Cho đến một ngày người phụ nữ kia xuất hiện và dẫn theo một đứa bé trai bên người, lớn hơn anh một tuổi, nói cách khác, lúc mẹ anh vẫn chưa sinh anh ra thì ba đã có người phụ nữ khác bên ngoài, còn có con riêng. Bà ta muốn đuổi chúng tôi đi, sau đó vào ở trong nhà họ Ngạo."
Lúc Ngạo Dạ Phong nói đến đây, cười lạnh một tiếng mang theo châm chọc: "Bọn họ nghĩ quá đơn giản, anh làm sao có thể để bọn họ cướp đi ba! Làm sao có thể để cho bọn họ phá hư hạnh phúc của gia đình anh."
Trần Vũ Tịch không có nói chuyện từ đầu đến cuối chỉ là lẳng lặng ngồi một chỗ lắng nghe.
Sau đó nghe đến chỗ Ngạo Dạ Phong thiết kế mọi chuyện như thế nào, làm cách nào đuổi hai mẹ con đó ra khỏi nhà, rồi đến chuyện giúp đỡ mẹ mình giữ ba bên cạnh.
Khi anh nói đến mẹ của Ngô Duẫn Kỳ mắc bệnh nan y sẽ chết, anh vui vẻ nở nụ cười.
Từ sau khi Ngô Duẫn Kỳ rời khỏi nhà họ Ngạo, nguyên do là cha của Ngạo Dạ Phong muốn giữ Ngô Duẫn Kỳ bên cạnh nuôi dưỡng, nhưng Ngạo Dạ Phong không cho phép người khác đến chia sẻ hạnh phúc với anh, anh lừa gạt Ngô Duẫn Kỳ nói muốn cùng anh ta tới một chỗ chơi, tiếp đó dẫn anh ta đến một chỗ xa thật xa, xa đến độ anh tin tưởng rằng Ngô Duẫn Kỳ vốn sẽ không tìm được trở về đường.
Sau đó dẫn anh ta tới chỗ đó!
Lúc Ngạo Dạ Phong về đến nhà, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cha Ngạo Dạ Phong biết Ngô Duẫn Kỳ mất tích thì điều động hai nhà hắc bạch, điều động tất cả nhân lực tìm Ngô Duẫn Kỳ. Nhưng cuối cùng vẫn là không thu hoạch được gì.
Cha của Ngạo Dạ Phong chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Ngô Duẫn Kỳ, cho đến sau khi ông chết, cho đến khi tổ chức Hắc Bò Cạp giải tán thì chuyện này mới lắng xuống.
Ngạo Dạ Phong nói tới chỗ này, không nói tiếp, chuyện về sau anh đương nhiên không biết, Ngô Duẫn Kỳ đi nơi nào, còn sống hay không, anh không biết! Anh rất hận người kia, hận sự xuất của anh ta đã cướp đi cha mình, hận anh ta phá hủy hạnh phúc gia đình của mình, hận anh ta sao không chết đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.
Nhưng mười mấy năm sau, Ngô Duẫn Kỳ lại một lần nữa xuất hiện, còn mang thân phận giả cướp đi mọi thứ bên cạnh anh.
"Anh ta có thể sống đến giờ rất không dễ dàng, nhất định là mang theo hận thù sống đến giờ!" Trần Vũ Tịch lạnh nhạt nói: "Từ lúc bắt đầu anh đã rất hận anh ta, nhưng từ khi anh ta bắt đầu xem anh là người nhà! Tiếp nhận anh ta khó như vậy sao?"
Sau khi mẹ anh ta qua đời, cha anh là người duy nhất anh ta có thể dựa dẫm vào nhưng anh lại lừa gạt anh ta, anh ta bị anh lừa bán đi, bán sang nước Mỹ, anh không biết một đứa trẻ mới mấy tuổi phải sống như thế nào trong hoàn cảnh này, anh không biết đã có rất nhiều lần anh ta muốn tự sát, chỉ muốn thoát khỏi nỗi khổ này, nhưng anh ta mang theo thù hận, anh ta hận anh nên phải tiếp tục sống, anh ta hy vọng có một ngày sẽ cướp hết tất cả mọi thứ của anh, để cho anh nếm trải những đau khổ này, nếm thử cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.
Chỉ là sau những lời này, Trần Vũ Tịch không nói gì với anh, bởi vì Ngô Duẫn Kỳ đã dùng hành động nói rõ.
Ngạo Dạ Phong không nói gì, chôn mặt trong bóng đêm.
Cho đến lúc Trần Vũ Tịch đứng dậy đi ra, anh mới ngẩng đầu lên: "Anh đã làm sai rồi sao?"
"Em không biết! Có lẽ các anh cũng không có sai."
. . . . . . . . . . . . .
"Tìm một vài người, giả dạng làm người của Long Hổ bang, đi gây sự với tổ chức Hắc Bò Cạp, làm lớn một chút!" Trần Vũ Tịch đứng ở cửa sổ phòng mình, nhìn ông Ngạo ngồi trong vườn hoa, thản nhiên nói với người bên đầu điện thoại kia.
Nhà họ Ngạo đã hoàn toàn biến mất khỏi tập đoàn Ngạo Thế.