Ả đi tới trước mặt Trần Vũ Tịch, kéo cổ áo cô lên, giờ cô đã không có hơi sức để phản kháng nữa, khóe miệng cười nhạt nhẽo: "Lần sau tôi muốn đấu một mình với cô."
"Được, tao chờ, nhưng mày phải còn mới mạng thì mới tính đến đó." Ả cúi đầu nói bên tai cô, lời này làm Trần Vũ Tịch căm hận, môi mỏng khẽ mở: "Thủ trưởng Mạc để cho tôi thăm hỏi cô, tin tức của cô rất chính xác, người của Long Hổ bang đối với tổ chức Hắc Bò Cạp xuống tay, đoạt đi không ít vụ làm ăn của bọn họ, còn làm bị thương không ít người. Chuyện đã xảy ra như thế rồi, người của chúng ta cũng đã đến nơi này, thủ trưởng Mạc bảo cô chuẩn bị thu tay lại."
Ả để cổ áo Trần Vũ Tịch xuống, không những vậy còn giúp cô sửa sang lại sau đó cười một tiếng, khóe miệng vẫn như cũ treo là nụ cười lạnh lùng kia, đứng dậy mang theo hai người kia rời đi.
Trần Vũ Tịch ngồi góc tường, không lập tức đứng dậy, ngơ ngác ngồi chỗ đó.
Dường như ông trời cố ý muốn phối hợp với tâm trạng lúc này của cô, mới vừa rồi trời còn sáng sủa trong nháy mắt thì mưa ào xuống.
Trần Vũ Tịch mặc cho mưa tuôn xối xả vào người mình, cô vẫn không nhúc nhích, Trần Vũ Tịch cô thích lúc mới vào nhà họ Ngạo, cô lại càng thích Nam Cung Vũ không tim không phổi trước kia.
Cô lừa hai người bọn họ, lợi dụng hai người bọn họ.
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật buồn nôn, cô biết Ngạo Dạ Phong nhất định sẽ đi Bang Long Hổ tìm chú Hà, cô biết chú Hà nhất định sẽ vì lợi ích tranh đoạt địa bàn của tổ chức Hắc Bò Cạp, thậm chí cô có thể đoán được bước kế tiếp Ngô Duẫn Kỳ sẽ làm gì.
Anh ta muốn cô lập Ngạo Dạ Phong, anh ta muốn Ngạo Dạ Phong nếm chụi cảm giác bị người thân từ bỏ của anh ta, bên cạnh tứ cố vô thân.
Tại sao, tại sao những thứ việc này cô đều biết. Cô thật hi vọng mình cái gì đều biết, cái gì cũng không nghĩ đến.
Đôi mắt Ngô Duẫn Kỳ mang theo do dự, căm hận, cô độc một lần lại một lần xuất hiện trong đầu, cô biết Ngô Duẫn Kỳ tiếp cận mình chính là muốn đoạt mình từ tay Ngạo Dạ Phong, cô biết Ngạo Dạ Phong lưu lại mình, là không muốn thừa nhận bản thân mình đã thua tất cả.
Nhưng mà, các người có biết hay không, tôi không thuộc về bất cứ kẻ nào, khi các người biết được thân phận thật sự của tôi, khi các người đối mặt với kết quả không lường trước được, sẽ nhìn tôi như thế nào?
Đột nhiên, Trần Vũ Tịch cảm giác mình mới là người đáng thương nhất, cô độc nhất người.
"Vũ Tịch?"
Tiếng gọi quen thuộc trên đỉnh đầu vang lên, cô ôm đầu nhìn chằm chằm mặt đất, tại sao lại làm cho anh ta xuất hiện ởnơi này.
"Vũ Tịch, cô làm sao vậy? Tại sao có thể như vậy?" Ngô Duẫn Kỳ cúi người ôm lấy cô, lên xe: "Đi bệnh viện!" Anh ta rống giận, cúi đầu gọi Vũ Tịch trong ngực , cởi quần áo ra bao lấy thân thể gầy yếu của cô.
"Là ai làm cho cô ra như vậy?" Trong giọng nói của anh ta mang theo tức giận, nhưng lại có chút dịu dàng.
Vũ Tịch không nhớ rõ mình ngồi ở đó bao lâu, cô không biết mình mang theo vết thương ngời dưới trận mưa to gần hai tiếng.
Lúc này cô chỉ cảm thấy cả người rất lạnh, lạnh đến nỗi muốn tìm một chỗ ấm áp, cuộn mình lại hướng tới lồng ngực anh, nơi đó có ấm áp, có thể sưởi ấm người cô.
"Nếu như mà tôi lừa anh, có phải anh sẽ hận tôi hay không?"
Cô nhớ lúc cô hôn mê đã từng hỏi qua những lời này, cô chỉ nhớ, anh ta xuất hiện mơ hồ trong tầm mắt mình, nhìn đến môi anh khẽ giật giật, nhưng cô không nghe được đáp án, cô giống như luôn bỏ qua câu trả lời không nên bỏ qua.
Lúc tỉnh lại, Trần Vũ Tịch phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng quen thuộc, cô nhìn quanh bốn phía một cái, mới vừa rồi đầu vẫn còn râm râm đau thì giờ phút này nhất thời tỉnh táo lại.
Nơi này là phòng ngủ của Ngô Duẫn Kỳ.