"Người đàn ông kia, anh ta vẫn còn sống, anh thật sự không biết nên sao làm sao đây, thật không biết."
Anh khẽ thì thầm, cảm giác bất lực, như đứa bé ở trong bóng tối tìm kiếm giúp đỡ, nhưng từ trong tiếng thì thầm của anh, cô nghe được căm hận, loại căm hận đó không thua gì hận mà Ngô Duẫn Kỳ đối với anh, bọn họ là anh em, mặc dù không phải cùng một mẹ, nhưng lại cùng một dòng máu chảy bên trong người.
Mà căm hận của bọn họ chính là do có mối liên hệ máu mủ làm bọn họ cảm thấy chán ghét.
"Tôi có thể làm cái gì?"
Ngạo Dạ Phong ôm cô càng chặt hơn, giống như nếu không cẩn thận cô sẽ biến mất khỏi bên cạnh anh.
"Anh ta muốn tất cả những thứ của anh, chính miệng anh ta nói. Anh vẫn còn nhớ rõ nhưng đừng mong!" Lúc nói lời này, ôm lấy Vũ Tịch càng chặt hơn: "Anh ta luôn mơ tưởng muốn có được tất cả, công ty có thể cho anh ta, nhà họ Ngạo có thể cho anh ta, thậm chí Dụ Khả Hân. . . . . ."
Thân thể Trần Vũ Tịch ngẩn ra, anh biết, anh biết Dụ Khả Hân và Ngô Duẫn Kỳ ở chung một chỗ, cô khẽ mở miệng đang run rẩy, cô có lời muốn nói nhưng lại không nói được, trầm mặc, lúc này cô chỉ có thể trầm mặc.
Môi của anh lần nữa tiến tới bên tai cô, dịu dàng chạm vào tai bên tai cô: "Ở lại bên cạnh anh nhé, Vũ Tịch, anh thích em!"
Trần Vũ Tịch kinh ngạc, khi nghe được lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ này của anh, khóe miệng của cô hiện lên ý cười, những lời này thật khiến cô cảm thấy buồn cười, cô phát hiện lời của mình nói anh tất cả đều không nhớ rõ, anh chưa bao giờ để ở trong lòng, lâu như vậy, anh không biết cô thích màu gì, thích ăn cái gì, thích làm cái gì.
Cô có phải hay không nên cười, vui mừng cười to, rốt cuộc anh cũng chịu nói thích mình.
Cảm giác được thân thể Vũ Tịch khẽ run, Ngạo Dạ Phong ngẩn ra, cúi đầu nhìn cô.
Chỉ thấy trên mặt Vũ Tịch mang theo ý cười khẽ lui về phía sau nhìn Ngạo Dạ Phong, không đợi anh mở miệng, bốp một tiếng, một cái tát đánh vào mặt anh, đau rát, lần này, Vũ Tịch không có xuống tay lưu tình, cô thậm chí có thể cảm giác tay mình đau, chớ nói chi là gương mặt Ngạo Dạ Phong mịn màng như vậy.
"Ngạo Dạ Phong, tôi nói lại với anh lần nữa, đây là lần cuối cùng, lần sau thì không phải là một cái tát đâu đấy. Đừng đem tôi so với những người đàn bà bên cạnh anh, Dụ Khả Hân đi theo người đàn ông khác, đó là chuyện của cô ta, TM không có chút quan hệ nào với tôi. Nếu như có một ngày tôi muốn rời khỏi anh thì đây cũng là do anh mà ra không liên quan đến người khác."
Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, vẻ mặt từ kinh ngạc của anh chuyển hóa thành khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc.
"Tôi sẽ không vì một câu ‘anh thích em’ thì nhất định sẽ ở bên cạnh anh, dĩ nhiên, tôi cũng sẽ không bởi vì anh là một tên khốn kiếp mà tùy tiện rời khỏi anh, bởi vì tôi đã sớm biết anh là một người nhân phẩm chưa ra gì. Ngạo Dạ Phong, kiêu ngạo trước đây của anh đi đâu rồi, tự phụ trước đây của? Trước kia hào quang bắn ra bốn phía, Ngạo Dạ Phong không xem bất luận kẻ nào để trong mắt đi đâu rồi? Anh ta cũng chỉ là trở về đi dạo một vòng, cũng chỉ đoạt đi một công ty của anh thì anh đã bị hù dọa đến bộ dạng này, kết cục nhất định anh sẽ thua sao? Ai nói?"
Thân thể Ngạo Dạ Phong khẽ động, không nhìn Trần Vũ Tịch, chỉ hơi cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, anh nhớ đến lời Trần Vũ Tịch nói, tiếp theo lại nghe cô nói: "Bây giờ anh đã biết anh ta là ai, trở về để làm gì, hơn nữa người ta cũng đã động thủ, chẳng lẽ anh định ngồi chờ chết sao, chờ anh ta đoạt hết mọi thứ bên cạnh anh sao? Người ta trở về thì cho anh một đại phần lễ lớn như vậy, anh không đáp lễ, có phải hay không rất không cho người ta mặt mũi."