Ngô Kỳ và Ngô Duẫn Kỳ đều nghe được trong lời nói của Vũ Tịch có phần không vui, có điều vẻ mặt Ngô Kỳ nhìn về phía Vũ Tịch đích xác là có sự cảm kích.
Đối với Ngô Duẫn Kỳ, Vũ Tịch vẫn có loại cảm giác không khỏi muốn thăm dò. Cô luôn muốn biết rốt cuộc anh ta là hạng người gì, là điều gì khiến cho anh ta có thể mang cho cô loại cảm giác như vậy.
Rất kỳ lạ, lần này lúc Vũ Tịch nhìn Ngô Duẫn Kỳ lại không có một chút sợ hãi. Cô nghĩ, có thể nguyên nhân là vì đang ở trong biệt thự này, bởi bài trí trong căn biệt thự rất phù hợp với chức danh tổng giám đốc của Ngô Duẫn Kỳ.
Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ngô Duẫn Kỳ thì cả người ngẩn ra, sự sợ hãi khó hiểu và quen thuộc từ từ khuếch tán từ đáy lòng đến toàn thân, dưới chân cô mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngồi lại trên ghế sa lon. Cái ánh mắt đó và ánh mắt lần trước bắt cô đi giống nhau như đúc *******************.
Một sự rét lạnh không nói ra được bao lấy toàn thân, thậm chí cô nhớ rõ lại, Ngạo Dạ Phong ôm mình, rồi tình cảnh bị mười mấy người tay đấm chấn đá, ở phía dưới Ngạo Dạ Phong cô thấy ánh mắt ác ma của anh ta, tựa như thần chết đang nhìn vậy.
- Cảm ơn thế nào? - Ngô Duẫn Kỳ dường như rất hài lòng với vẻ mặt như thế của Vũ Tịch, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt cố định trên người cô, nhìn Ngô Kỳ.
- Em đã chuẩn bị một món quà tặng nhỏ! - Ngô Kỳ không hề phát hiện bất kỳ khác thường gì. Có lúc Vũ Tịch thật sự rất khâm phục tính cách quá ngốc quá ngây thơ này của Ngô Kỳ, cô hâm mộ cô ấy có thể không nhìn ra biểu cảm đáng sợ của Ngô Duẫn Kỳ.
Hay là nên nói, cô ấy hoàn toàn không chú ý tới?
Ngô Kỳ lấy một đồng hồ đeo tay tự mình mua đưa cho Ngô Duẫn Kỳ, bởi vì mấy lần cô thấy trên tay của Ngô Duẫn Kỳ luôn không mang đồng hồ, nên cố ý mua một cái.
Nhìn Ngô Duẫn Kỳ nhận lấy quà tặng của Ngô Kỳ, Vũ Tịch mới từ từ ngồi lại xuống ghế sa lon. Trong lòng thở phào một cái thật dài, cô phát hiện mình phạm vào một sai lầm lớn, thiếu chút nữa cô đã xem Ngô Duẫn Kỳ thành loại người giống Ngạo Dạ Phong. diễn-đàn-lê-quý-đôn.
Cô làm cho mình tỉnh táo lại, nhìn Ngô Duẫn Kỳ câu có câu không trò chuyện với Ngô Kỳ, Vũ Tịch bắt đầu từ từ quan sát khung cảnh xung quanh, không có gì khác biệt so với biệt thự nhà quyền thế. Từ ngữ thích hợp có thể sử dụng để hình dung nơi này chỉ có hai chữ, xa hoa!
Đây chính là nhà của người có tiền, nhưng lại không phù hợp với khí chất của Ngô Duẫn Kỳ.
Trong lúc vô tình quay đầu cô thấy ánh mắt Ngô Duẫn Kỳ đưa tới, chỉ chạm nhau trong nháy mắt mà trong đầu của Vũ Tịch thoáng cái đã hồi hộp. Con thú quỷ dị mang tới sợ hãi này hung dữ bóp trái tim cô một cái, lập tức khiến nó không ngừng cuồng loạn.
Chỉ có lúc không nhìn thấy anh ta, nhịp tim mới có thể từ từ bình thường lại.
- Trưa nay ăn cơm ở đây đi!
Một câu nói làm kéo lực chú ý của Vũ Tịch từ xung quanh trở lại. Khi cô nhìn Ngô Duẫn Kỳ, anh ta đang cười nhạt nhìn cô, đôi mắt mới vừa rồi còn lạnh lẽo kia đã phủ lên một sự mông lung, khiến cho cô không thấy rõ được anh ta đang nghĩ cái gì.
Vũ Tịch nhìn sang Ngô Kỳ, khuôn mặt cô ấy hưng phấn nhìn chằm chằm Ngô Duẫn Kỳ:
- Được, dù sao chủ nhật cũng không có chuyện gì, có điều không nên làm trễ nãi công việc của anh.
- Không sao, tôi cũng không có việc gì. - Ngô Duẫn Kỳ nhìn cô khẽ mỉm cười, nhưng chỉ dừng lại trên mặt của cô một phút chốc rồi lại lập tức tập trung chú ý lực lên trên người Vũ Tịch.
- Tôi đi nói với cô ấy (chị giúp việc) một tiếng. - Tâm tình Ngô Duẫn Kỳ dường như lập tức khá hơn, đứng dậy đi tới nhà bếp.
Chờ khi anh ta đi từ phòng bếp ra ngoài, người giúp việc vừa rồi mới mang trà ra cũng đi theo:
- Không phải anh vừa nói muốn ra ngoài ăn cơm sao? Trong nhà không còn nhiều thức ăn như vậy, cần ra ngoài mua về thêm một ít! (ý chị giúp việc là trước khi có khách anh DK muốn ra ngoài ăn, giờ muốn ăn ở nhà với khách thì thiếu thức ăn nên cần mua thêm)