Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Quyển 3 - Chương 140: Không thể ngồi chờ chết nữa (2)

Chú Hà đã từng là thủ hạ của ba Ngạo Dạ Phong, cũng là một nhân vật rung trời chuyển đất một cõi của Bò Cạp Đen năm đó. Có điều sau khi tổ chức Bò Cạp Đen giải tán, ông ta đến những ban phái khác, hiện tại lăn lộn cũng thuận buồm xuôi gió.

Sau khi lái xe trở về, Ngạo Dạ Phong nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở nơi cách nhà không xa. Trong khi chờ cửa lớn mở ra, Ngạo Dạ Phong thấy từ trong kính chiếu hậu cửa sổ chiếc xe hơi kia từ từ hạ xuống.

không ngờ người của chú Hà làm việc hiệu suất nhanh như vậy, khóe miệng Ngạo Dạ Phong nâng lên nụ cười nhạt. Sau khi đỗ xe xong, Ngạo Dạ Phong lên lầu lấy ra một tập tài liệu, xoay người đi ra cửa, vào chiếc xe hơi màu đen.

trên xe chỉ có một người, đeo kính mát. Sau khi Ngạo Dạ Phong ngồi vào chỗ ngồi phía sau xong, từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn người đàn ông kia. Nhìn vóc dáng hắn cường tráng, thân cao như ngựa lớn, trên cánh tay nổi gân xanh, nhất là mặt có phần dữ tợn, muốn nói không phải người của xã hội đen, ai cũng sẽ không tin.

“Chú Hà bảo anh đến sao?” Ngạo Dạ Phong nhàn nhạt hỏi, mặc dù mấy năm nay cũng đã gặp vài người trong xã hội đen, nhưng lại chưa từng quen biết những người này.

“Uh, tôi tên là Lý Phong, có chuyện gì anh cứ việc tìm tôi là được rồi.” Danh thiếp đối diện đến trước mắt Ngạo Dạ Phong.

Ngạo Dạ Phong nhận lấy danh thiếp: “Bao nhiêu tiền?”

Lý Phong cười nhạt một tiếng: “Chú Hà nói rồi, lần này là trả nhân tình, không lấy tiền.”

Ngạo Dạ Phong gật đầu một cái, đưa tài liệu cầm trong tay cho hắn: “Giúp tôi điều tra người này một chút, tôi muốn tất cả tài liệu về hắn ta, càng chi tiết càng tốt.”

Người đàn ông nhận lấy phần tài liệu kia, tùy ý lật vài trang xem, sau đó mắt dừng lại trên tấm hình: “Ngô Duẫn Kỳ? Trong xã hội đen sao?”

“Có phải trong xã hội đen hay không thì không rõ, nhưng mà hiện giờ hắn là tổng tài cấp cao nhất của tập đoàn Thiên Ưng, anh có thể hành động trước từ chỗ này.”

Người đàn ông cười một tiếng: “Nếu như không có quan hệ với xã hội đen, anh cũng nhất định sẽ không tới tìm chúng tôi nhờ giúp một tay. Yên tâm đi, chuyện ngoài ánh sáng tôi mặc kệ, chỉ cần hắn có quan hệ với xã hội đen, tôi nhất định có thể điều tra rõ ràng cho anh.”

Ngạo Dạ Phong hài lòng gật đầu một cái, mặt không chút thay đổi, rút ra một điếu thuốc đưa cho Lý Phong ngồi trước, hắn cười nhận lấy rồi châm: “Cám ơn, để đại tổng tài dâng thuốc lá, đây là lần đầu tiên.”

Ngạo Dạ Phong ngồi ở phía sau, dùng sức hít một hơi khói:“Chuyện này, càng ít người biết càng tốt!” Sau đó xuống xe, vừa mới đi ra mấy bước, liền nghe được tiếng xe hơi khởi động sau lưng, đi về nơi xa.

Trần Vũ Tịch vội vã chạy vào bệnh viện, tìm được phòng bệnh theo lời Ngô Duẫn Kỳ xông vào.

Ngô Duẫn Kỳ tựa ở phía trước cửa sổ, hai tay ôm ngực dường như đang trầm tư cái gì, nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn.

Trần Vũ Tịch nhớ anh ta nói mình không đến, cô dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, làm thở dốc của mình ổn định chút. cô cuống cuồng chạy tới là do lo lắng một mình Ngô Kỳ ở chỗ này sẽ có chuyện gì, dù sao trước khi đến Ngô Duẫn Kỳ nói qua anh ta không ở đây: “Anh cũng ở đây! cô ấy như thế nào?”

Trần Vũ Tịch đi tới phía Ngô Kỳ nằm trên giường.

“Vừa mới tẩy sạch dạ dày, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần, an tĩnh lại đã ngủ mất rồi.” Ngô Duẫn Kỳ lẳng lặng nói, ánh mắt giương lên nhìn vẻ mặt Trần Vũ Tịch.

cô vẫn còn đang khẽ thở hỗn hễn, mắt nhìn Ngô Kỳ chằm chằm, “Tại sao có thể như vậy? Tại sao cô ấy lại uống nhiều rượu như vậy?”

Đột nhiên nhớ đến cái gì, nhìn Ngô Duẫn Kỳ, “không phải anh vừa mới nói cô ấy bị xe đụng sao?”

Ngô Duẫn Kỳ gật đầu một cái, xoay người hai tay nhét vào túi nhìn ngoài cửa sổ, giọng sâu xa truyền đến: “Chỉ là một chiếc xe làm cho cô ấy giật mình, chà xát chút da, không có gì đáng ngại. Chính là uống quá nhiều, bình thường cô ấy cũng như vậy.”