- Ai cho em đem chó về nhà mau đem ra ngoài.
Trần Vũ Tịch gãi gãi đầu, nén cười, ung dung dắt Năm Ngàn Vạn đi vào trong phòng, Ngạo Dạ Phong lùi lại nhiều lần. Trần Vũ Tịch cố nén để không cười to ra ngoài. Vẻ ngấm ngầm với ánh mắt cô đã nói cho Ngạo Dạ Phong, là cô cố ý, cố ý làm như thế.
Ông cụ Ngạo ở dưới lầu nghe thấy tiếng rống giận dữ của Ngạo Dạ Phong, nếu đổi lại là người khác, đoán chừng đã sớm bị Ngạo Dạ Phong quăng từ trên lầu xuống, nhưng là Trần Vũ Tịch lại an toàn nán lại rất lâu trong phòng.
- Lão... lão gia, mặc kệ được không? - Thím Lưu đi tới trước mặt ông cụ Ngạo lần nữa, có chút lo lắng hỏi. Có điều lần này không phải bà lo lắng Trần Vũ Tịch sẽ bị Ngạo Dạ Phong làm gì, mà là lo lắng Trần Vũ Tịch sẽ làm gì Ngạo Dạ Phong.
Đến bây giờ bà mới hiểu được, khắc tinh của cậu chủ chính là Trần Vũ Tịch.
Từ đó, chỉ cần Trần Vũ Tịch có thời gian, sẽ mang theo Năm Ngàn Vạn qua lại mấy vòng bên người Ngạo Dạ Phong.
Đôi khi Ngạo Dạ Phong muốn báo thù, trêu cợt Vũ Tịch, bao giờ cũng bận tâm Năm Ngàn Vạn bên cạnh cô. Năm Ngàn Vạn gần như là được cô mang theo 24h. Cũng chính vì như vậy, Trần Vũ Tịch càng thêm thương yêu Năm Ngàn Vạn, có đồ ăn ngon gì cũng đều cho nó, thậm chí còn mua quần áo, mắt kiếng, mũ cho nó.
Bộ dạng hoàn toàn như vệ sĩ, mỗi lần man theo Năm Ngàn Vạn đi ra ngoài tản bộ loang quanh, cô luôn cho nó mặc đầy đủ hết. Cũng có rất nhiều người nhờ vào Năm Ngàn Vạn mà biết Trần Vũ Tịch. Lại nói các hàng xóm khác ở chung quanh biệt thự Ngạo gia, mấy tháng rồi mà Trần Vũ Tịch cũng không biết mấy.
Sau khi Năm Ngàn Vạn đến một tuần, hầu như tất cả mọi người đều biết cô.
Trong lòng cô phải nói là vui mừng, là khá thoải mái. không có việc gì thì thích dẫn Năm Ngàn Vạn ra bên ngoài khoe khoang, thậm chí có lúc còn đến tập đoàn Ngạo Thế.
Cũng chính vì có Năm Ngàn Vạn theo bên người làm bạn, Ngạo Dạ Phong cũng không dám làm gì Trần Vũ Tịch, nói lời này, Trần Vũ Tịch thật đúng là phải cảm ơn Ngô Duẫn Kỳ.
đang lúc Trần Vũ Tịch đắc ý hả hê trong niềm vui sướng thì nhận được điện thoại của Ngô Duẫn Kỳ.
Trần Vũ Tịch kinh ngạc nghe Ngô Duẫn Kỳ nói ở đầu bên kia điện thoại:
- Ngô Kỳ bị xe đụng phải vào bệnh viện, vì uống rượu say cho nên mới bị người ta đụng vào, không dám gọi điện thoại về nhà nên gọi cho tôi. Bây giờ tôi qua rất bất tiện, em có thể đi trước xem cô ấy sao rồi không?
Ngô Duẫn Kỳ nói vô cùng bình thản, thậm chí có chút không nhịn được, Ngô Kỳ bị xe đụng, nghĩ tới đầu tiên cũng là tìm anh.
- Được, ở đâu? Ừ ~~ được, tôi nhớ rồi, lập tức tới. - Thời điểm Trần Vũ Tịch cúp điện thoại lại bổ sung một câu - Anh... lát nữa tới sao?
Bên đầu kia điện thoại im lặng một hồi:
- Nếu như em muốn, tôi lập tức tới ngay!
Trần Vũ Tịch khẽ chần chờ một chút, thật ra thì trong lòng cô suy nghĩ trả lại Năm Ngàn Vạn cho anh, có điều lúc này Ngạo Dạ Phong ngồi trên ghế salon chăm chú nhìn cô chằm chằm, cho nên một vài lời lên đến khóe miệng rồi lại bị cô nuốt xuống.
- Được rồi, tôi sẽ đi trước xem một chút! - Trần Vũ Tịch cúp điện thoại.
- Em phải đi ra ngoài? - Ngạo Dạ Phong nhìn cô chằm chằm.
Trần Vũ Tịch không nhìn ánh mắt của Ngạo Dạ Phong:
- Ừ, có một bạn học nhập viện rồi, tôi muốn đi thăm một chút!
- Bảo bác Trần đưa cô đi đi - Ngạo Dạ Phong ngồi trở lại trên ghế sofa, lần nữa, quay đầu xem TV. Trần Vũ Tịch rất khó hiểu tại sao anh ta lại không hỏi:
- Ừ, biết, tôi sẽ mau chóng trở lại!
nói xong, ngay cả đầu cũng không xoay vội vã chạy ra ngoài. Sau khi Trần Vũ Tịch rời đi thì Ngạo Dạ Phong tắt TV, xoay người lên lầu hai.