Ngô Duẫn Kỳ liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch:
- Giao chó cho vị tiểu thư này!
Nhân viên phục vụ đưa sợi dây đưa tới trước mặt Trần Vũ Tịch.
Trần Vũ Tịch không nhận, nhìn Ngô Duẫn Kỳ:
- Anh khẳng định tặng cái này cho tôi? 12 vạn !
- Đương nhiên là tặng cho em. - Ngô Duẫn Kỳ cười quỷ mị một tiếng - Tôi sẽ tìm Ngạo Dạ Phong để đòi số tiền kia, em yên tâm, chắc chắn anh ta không quan tâm.
Vừa nghe nói phải lấy tiền này của Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch càng không thể nhận:
- Không cần, nếu tôi muốn để Ngạo Dạ Phong mua cho tôi thứ gì mà nói, cũng không cần phải tự mình tới đây. - Trần Vũ Tịch lén lút lầm bầm, phải qua tay của anh để muốn gì đó của Ngạo Dạ Phong đó không phải là tự làm mất mặt mình sao truyện được cập nhật nhanh nhất ở đọctruyện.o.r.g, bài đăng ở bất kì nơi nào khác cũng đều là ăn cắp, hãy tôn trọng công sức người dịch bằng cách đọc truyện tại nguồn và tẩy chay những kẻ ăn cắp?
Ngô Duẫn Kỳ chậc lưỡi nói:
- Hoá ra là như vậy, vậy coi như tôi tặng cho cô đi.
- Không có công không hưởng lộc, tôi với cô cũng không có quan hệ gì, làm sao có thể nhận cái quà tặng quý giá này của anh. Không có chuyện gì thì tôi đi trước. - Trần Vũ Tịch nói xong xoay người lập tức muốn đi.
Ngô Duẫn Kỳ bắt Trần Vũ Tịch trở lại lần nữa, một mới đến gần bên cạnh hơn. Ngô Duẫn Kỳ nhìn sơ qua cũng là thân hình 1m8, đối với Trần Vũ Tịch chỉ có một chừng 1m61 mà nói cao hơn rất nhiều. Nói thật, cho dù Ngô Duẫn Kỳ muốn một tay xốc Trần Vũ Tịch lên hình như cũng không phải là một chuyện quá khó khăn.
Dường như anh không hiểu làm thế nào để bàn bạc với người khác lắm, anh thích cứng rắn, mạnh mẽ kéo lại như vậy hơn, dùng cách làm gọn gàng, dứt khoát biểu đạt suy nghĩ của mình.
Nhưng bị bắt trở lại lần này, Trần Vũ Tịch đã không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng:
- Tôi nói có phải anh có bệnh hay không hả, nếu anh nhiều tiền quá không có nơi tiêu thì đi quyên góp cho cơ sở từ thiện, ở trước mặt tôi khoe khoang cái gì. Tôi nói không cần chính là không cần, nếu anh có chuyện khẩn cấp, anh muốn nữa bắt cóc tôi nữa vậy bây giờ chúng ta lập tức đi.
Nhìn dáng vẻ Trần Vũ Tịch nóng nảy, tức giận Ngô Duẫn Kỳ cười khẽ:
- Tôi chỉ muốn tặng thứ em thích cho em, không có ý tứ gì khác.
- Được rồi, anh cũng nói là tặng vậy tôi nói không muốn anh nhận lại đi, sao có thể miễn cưỡng nhét quà tặng cho người khác. - Trần Vũ Tịch cau mày theo dõi anh.
Ngô Duẫn Kỳ nghiêng đầu sang một bên, như có điều suy nghĩ ngửa đầu nói:
- Hoá ra là như vậy!
- Còn nữa, anh không nên lần nào cũng hạn chế tự do của người khác được hay không? Nếu anh có lời thì nói thẳng, chớ đem hung bạo kéo tới kéo lui. - Trần Vũ Tịch nhìn vẻ mặt Ngô Duẫn Kỳ vô hại rất buồn bực. Cái cảm giác anh ta cho cô trước kia... Cảm giác bị áp bức lại hoàn toàn biến mất, hơn nữa nhất là bây giờ cô đang ở dùng cái giọng này nói chuyện với anh ta le.quy.don.
Dường như anh cũng không ngại.
Biểu cảm của Ngô Duẫn Kỳ rõ ràng tỏ vẻ là trước kia chưa từng có người nào từng nói với anh ta như vậy:
- Thế nào mới có thể không hạn chế tự do, nếu như không kéo cô trở lại chẳng phải cô đã đi rồi sao?
Trần Vũ Tịch ngẩn ngơ, cảm giác khả năng tư duy của người này hơi chậm một chút nhưng nhìn khóe miệng anh mím môi cười nhạt lại giống như là cố ý.
- Tôi muốn đi đâu thì lập tức đi tới đó, đó là tự do của tôi! - Trần Vũ Tịch nhất quyết không tha. Hình như mỗi lần thấy loại người không đủ khả năng công kích, Trần lực công kích Vũ Tịch sẽ lên cao trong diện rộng.đọc chương mới nhất tại doc↕ruyen☾.o↕RG
- Được, được, tôi không đụng vòa em, chỉ có điều không phải là em rất thích con chó này sao, coi như tôi tặng để nhận lỗi.
Trần Vũ Tịch há miệng lần nữa:
- Anh có phải Ngô Duẫn Kỳ hay không?
Lần này đến phiên Ngô Duẫn Kỳ buồn bực:
- Sao? Cho đến bây giờ em vẫn chưa rõ tôi là ai?
- Đó cũng không phải. . . . . . tôi còn tưởng rằng canh có anh em sinh đôi! - Trần Vũ Tịch nhỏ giọng lầm bầm.i Bây giờ anh ta hoàn toàn là một người bình thường, hơn nữa còn không đánh trả. mắng không nói lại tính khí lại tốt. Cô cũng không tin sẽ trùng hợp hiện ra một anh em sinh đôi gì đó. Nhưng tính tình khác biệt lớn như vậy, không khỏi khiến cô suy nghĩ nhiều một chút.