Có điều Dụ Khả Hân vẫn ở lại phòng anh không đi, Ngạo Dạ Phong không thể làm gì khác hơn là ngồi hút thuốc lá trong phòng khách dưới lầu. Anh đang rối rắm, chuyện của anh và Dụ Khả Hân, rốt cuộc Trần Vũ Tịch biết được bao nhiêu, chuyện trong phòng vừa rồi, Cô có nghe được hay không? Có thể lại suy nghĩ lung tung không.
Gần tối lúc ông cụ Ngạo sắp về, Dụ Khả Hân mới đi ra từ trong phòng của Ngạo Dạ Phong, khi hai người bọn họ cùng nhau đi ra, Trần Vũ Tịch đang chuẩn bị đi xuống lầu rót ly nước, va phải bọn họ.
Không do dự, Trần Vũ Tịch chỉ lạnh lùng liếc hai người họ một cái, xoay người đi xuống dưới lầu.
Ngược lại Ngạo Dạ Phong dừng một chút, Dụ Khả Hân xoay người lại vòng tay quanh người Ngạo Dạ Phong, giống như cố ý làm như vậy trước mặt Trần Vũ Tịch. Khẽ hôn một cái bên môi anh:
- Thân ái, hôm nào em lại tới tìm anh!" Nói xong sau đó xoay người rời khỏi Ngạo gia.
Trần Vũ Tịch rót ly nước, đang chuẩn bị lên lầu, bị Ngạo Dạ Phong đi từ trên lầu xuống ngăn lại.
- Người kia không làm khó em? Tại sao em phải ở chung một chỗ với hắn ta?
Trần Vũ Tịch cười lạnh một tiếng ngẩng đầu nhìn anh:
- Tôi nhớ anh đã nói nếu như tôi có chuyện gấp thì gọi điện thoại cho anh, kết quả thì sao? Chảng qua, không sao cả, dù sao tôi cũng sẽ không ở đó đợi quá lâu. - Trần Vũ Tịch nói xong bưng ly nước đi lên lầu.
Ngạo Dạ Phong một phát bắt được cánh tay của cô, vì dùng sức quá mạnh, nước trong ly của Trần Vũ Tịch vẩy ra ngoài. Lại là nước rất nóng, một hồi đau nhói truyền đến, Trần Vũ Tịch đột nhiên rụt tay lại, chén nước rơi trên mặt đất, tan tành dưới đất.
- Đưa anh xem, sao lại không cẩn thận như vậy. - Ngạo Dạ Phong nắm lấy tay Trần Vũ Tịch.
- Là tôi không cẩn thận sao? Còn không phải là vì anh! - Trần Vũ Tịch dùng sức rút tay từ trong tay Ngạo Dạ Phong về, rốt cuộc tại sao anh ta quan tâm cô như vậy? Lúc lạnh lúc nóng vậy, lấy người khác ra làm quả bóng chơi đùa sao?
- Anh không cố ý. - Ngạo Dạ Phong bắt lấy tay Trần Vũ Tịch lần nữa.
- Không cần anh quan tâm! – Cô hét to rút tay về. Ngạo Dạ Phong nhất thời ngẩn ra, nhìn Trần Vũ Tịch - Em làm sao vậy? Có phải hay không bị tên đàn ông kia làm khó.
Trần Vũ Tịch không nhìn anh cười lạnh một tiếng:
- Đúng thì sao, không đúng thì sao? Coi như là bị làm khó rồi, lúc anh gọi điện thoại đã biết anh ta dẫn tôi đi rồi, tại sao không đi tìm tôi? Anh lại núp ở trong nhà cùng Dụ Khả Hân đó. . . . . .
Nói tới chỗ này nước mắt Trần Vũ Tịch không nhịn được chảy ra. Cô vung tay một cái, mạnh mẽ lau sạch nước mắt, cảm giác quả thật chính mình cũng không giải thích được.
- Em khóc! Ngay bây giờ anh lập tức đi tìm tên kia tính sổ. - Ngạo Dạ Phong xiết chặt hai quả đấm đi xuống dưới lầu.
- Ngạo Dạ Phong! - Trần Vũ Tịch đứng trên cầu thang nhìn anh - Ầm ĩ đủ chưa, chớ chơi loại trò chơi này với tôi được không?"
Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu nhìn cô:
- Em đang nói gì, ai nói anh đang chơi trò chơi với em, anh rất nghiêm túc.
- Vậy anh có dám nghiêm túc nói một câu yêu tôi!
Trong nháy mắt, hai người đồng thời ngơ ngẩn, ngay cả Trần Vũ Tịch nói ra lời nói này cũng cảm thấy bất ngờ, đây là lời cô muốn nói sao? Cô thích Ngạo Dạ Phong?
Mặc dù không dám chắc mình có thật sự thích Ngạo Dạ Phong không, nhưng cô rất tò mò đợi xem Ngạo Dạ Phong trả lời câu hỏi này như thế nào. Vì khoảng thời gian này, cô thật sự rối bời, rõ ràng cô là vợ chưa cưới của anh, liên tục nhìn anh và cô gái khác ở chung một chỗ, mặc dù cía danh vợ chưa cưới này không liên quan tới tình cảm, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Ngạo Dạ Phong kinh ngạc nhìn Trần Vũ Tịch, anh đang nghĩ, phần cảm động và kích động kia trong lòng mình rốt cuộc là cái gì.