Nhưng hai nữ sinh cứ lôi kéo tay cô, nói nhất định phải đến nhà cô mới được. Câu lạc bộ Taekwondo ở trường đại đa số đều là nam sinh, họ không muốn luyện tập ở đó.
Ngô Kỳ nhìn Trần Vũ Tịch bị bọn họ quấn, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Vũ Tịch, cậu mang bọn họ về đi thôi, tớ đi trước. - Trần Vũ Tịch đang chuẩn bị nhờ cô ấy giúp đỡ, kết quả lại chỉ thấy bóng lưng của cô.
- Dẫn bọn tớ đến nhà của cậu đi, bọn tớ thật sự muốn cùng ngươi học Taekwondo với cậu. - Trần Vũ Tịch bị hai người mỗi người nắm một cánh tay lắc tới lắc lui. Trần Vũ Tịch cười cười xấu hổ, có chút hối hận trước khi đồng ý qua loa chuyện này với bọn họ.
Lại nói, bản thân cô cũng còn rất nhiều chuyện phải làm !
Bị hai nữ sinh kéo đi tới cổng trường học, lúc này Ngạo Dạ Phong đã đợi ở một chỗ, anh chậm rãi hạ kính cửa xe xuống, phát hiện bên cạnh Trần Vũ Tịch nhiều hơn hai nữ sinh, nhất thời nhíu mày, không đợi anh mở miệng nói chuyện, hai nữ sinh này đã xông tới bên này.
- Đây là xe của cậu sao? - Hai nữ sinh chạy đến trước mặt xe Ngạo Dạ Phong, mở cửa ngồi lên.
Trần Vũ Tịch cả người ngốc tại chỗ, nhìn chằm chằm vào hai người các nàng.
- Này, anh tên gì? Anh là tài xế nhà cô ấy sao? - Một trong hai nữ sinh đó không nhịn được ghé đầu nhìn sang Ngạo Dạ Phong, bắt đầu hỏi thăm.
Ngạo Dạ Phong cau chặt chân mày lần nữa:
- Bọn nha đầu, các cô ngồi nhầm xe rồi, không phải tôi tới đón các cô.
Một người nữ sinh cười hì hì một tiếng:
- Đương nhiên chúng tôi biết rồi, tôi đã bảo tài xế về, hôm nay chúng tôi đến nhà Trần Vũ Tịch.
- Đúng rồi, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của chúng tôi đấy? Anh bao nhiêu tuổi rồi? - Nữ sinh trên xe vẫn dây dưa với Ngạo Dạ Phong.
Trần Vũ Tịch há hốc miệng, ngay sau đó lại nhíu mày, vỗ ót, cô đã sớm nên nghĩ tới, làm sao có thể có người đột nhiên tìm cô nhờ giúp đỡ! Mẹ nó, những người này đều là nhằm vào phía Ngạo Dạ Phong cả.
Ngạo Dạ Phong liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch cúi đầu đi tới bên này, vừa nhìn biểu cảm trên mặt cô ấy, đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, mày nhíu lại sâu hơn.
- Đi xuống! - Ngạo Dạ Phong lạnh lùng nói - Xe này không phải tới đón các cô. xuống ngay.
Lúc này Trần Vũ Tịch cũng đã đi tới bên cạnh xe, nghe được Ngạo Dạ Phong nói, trong lòng có chút không vui:
- Họ là bạn học của em, hôm nay đến chơi nhà, có gì không thể.
Mặc dù bị gài bẫy, trong lòng rất không vui, nhưng thái độ Ngạo Dạ Phong như vậy cũng khiến vô cùng khó chịu.
- Vậy sao! - Ngạo Dạ Phong nghiêng đầu nhìn Trần Vũ Tịch một cái - Nếu như vậy, thì em mang đám bạn của em tự về, người khác không có tư cách đi xe của anh.
Trần Vũ Tịch nheo mắt đẹp lại, đôi tay nắm chặt. Cô không muốn gây gổ với Ngạo Dạ Phong trước mặt những người khác, nhưng. . . . . . anh cũng quá đáng lắm rồi. Đón một mình cô về nhà, và mấy người cùng nhau ngồi trên chiếc xe này có gì khác nhau sao? Ngay một chút chuyện, cũng muốn đối nghịch với cô sao?
Ngạo Dạ Phong liếc mắt nhìn hai nữ sinh phía sau trong gương chiếu hậu:
- Các cô tự đi xuống hay muốn để tôi ra tay! - Giọng nói lạnh dọa người.
Hai nữ sinh vốn thấy Ngạo Dạ Phong rất tuấn tú, muốn hỏi xin số điện thoại của anh xem có được không, thật không ngờ lại là một người như vậy, hơn nữa họ cho rằng anh là tài xế của Trần Vũ Tịch, nhìn dáng vẻ thật hung dữ.
Hai nữ sinh liếc nhau một cái, sau đó xuống xe, Ngạo Dạ Phong cũng không quay đầu lại, khởi động xe, mặc kệ ngay cả Trần Vũ Tịch cũng còn đang ở lại đó mà lái xe về nhà.