Lúc này, nhất là ở trong khu nhà giàu, căn bản không thuê được xe, Trần Vũ Tịch phải chạy một đoạn đường rất xa mới gặp một chiếc taxi, đưa cô đến quán bar.
Vừa vào quán bar, một cỗ mùi vị lẫn lộn giữa mùi rượu và thuốc lá xông vào mặt, Trần Vũ Tịch nhíu mày một cái, nhìn xung quanh. Bây giờ đã gần ba giờ sáng mà trong quán bar vẫn còn nhiều người như vậy, những người này buổi tối không ngủ không biết ở đây làm gì.
"Vũ Tịch, chúng tôi ở đây!" An Tử Kỳ thấy Trần Vũ Tịch thì vẫy vẫy tay.
Trần Vũ Tịch cau mày đi tới, sau đó mới phát hiện, Ngạo Dạ Phong mêm man bất tỉnh, nằm trên ghế sofa. Cô nhất thời sửng sốt, chưa từng thấy qua Ngạo Dạ Phong chật vật như vậy .
"Anh ta uống sao mà thành ra cái bộ dạng này? Các anh là bạn anh ta sao không ngăn anh ta lại?" Trần Vũ Tịch cau mày nhìn Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ.
Thẩm Thiên Dật bất đắc dĩ cười cười, "Cậu ta muốn uống rượu, ai cũng không ngăn được!"
"Đúng vậy, muốn ngăn cậu ta, đó là tìm chết. Bây giờ cô tới rồi, cô coi cậu ta nha! Tôi mệt muốn chết, về trước đây." Nói xong An Tử Kỳ đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này Thẩm Thiên Dật cũng đứng dậy, liếc mắt nhìn Vũ Tịch, "Nếu không thì. . . . . . tôi đưa hai người về?"
"Nhưng bộ dạng anh ta thế này nếu trở về, ông nội thấy thì làm thế nào?" Trần Vũ Tịch cau mày thật chặt.
Thẩm Thiên Dật suy nghĩ một chút, "Vậy trước tiên tôi đưa hai người đến khách sạn đi, đợi ngày mai Ngạo Dạ Phong tỉnh lại, hai người trở về nhà. Dù sao bây giờ cậu ta cũng không tỉnh lại."
Trần Vũ Tịch suy nghĩ một chút, xem ra hiện tại chỉ có thể như vậy rồi, sau đó gật đầu một cái, "Vậy làm phiền anh!"
Thẩm Thiên Dật và Trần Vũ Tịch đỡ Ngạo Dạ Phong lên xe, sau khi làm xong Trần Vũ Tịch ngồi ở ghế phụ bên tay lái, liếc nhìn Ngạo Dạ Phong phía sau.
"Không cần lo lắng, cậu ta thường có bộ dạng này, ngày mai tỉnh lại là được thôi." Thẩm Thiên Dật thản nhiên nói, khởi động xe.
"Thường? Tại sao anh ta uống nhiều rượu vậy? Chẳng lẽ anh ta là ma men?" Trần Vũ Tịch cau mày nhìn Thẩm Thiên Dật.
Thẩm Thiên Dật hít một hơi thật sâu, đôi tay đặt trên tay lái, quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch, "Cô biết Dụ Khả Hân không?"
Trần Vũ Tịch dừng lại, lại là cô gái này.
"Biết, hôm nay nghe có thím Lưu nói qua. Ngạo Dạ Phong là vì cô ấy nên mới say thành ra bộ dạng này sao?" Trần Vũ Tịch quay đầu liếc mắt nhìn Ngạo Dạ Phong lần nữa. Thấy Dụ Khả Hân trong lòng hắn có vị trí quan trọng như vậy, lòng có một hồi mất mác.
"Có hứng thú muốn biết về chuyện của cô ta sao? Tôi có thể kể cho cô nghe." Thẩm Thiên Dật thấy ánh mắt Trần Vũ Tịch nhìn Ngạo Dạ Phong, cười nhạt.
"Không, không có hứng thú! Phụ nữ ở bên ngoài của anh ta không quan hệ gì với tôi."
Trần Vũ Tịch tỉnh táo, bất kể cô Dụ Khả Hân đó là ai, đều không có quan hệ với cô, hắn là hắn, cô là cô.
"Cô ta không phải là người phụ nữ đơn giản như vậy, Ngạo Dạ Phong đã từng vì cô ta mà tự sát."
Lời nói của Thẩm Thiên Dật khiến Trần Vũ Tịch nắm chặt đôi tay, khẽ cắn môi dưới, Thẩm Thiên Dật nhíu mày nhìn biểu hiện của Trần Vũ Tịch, "Cô là vợ chưa cưới của cậu ta, chẳng lẽ không muốn biết?"
Hồi lâu Trần Vũ Tịch mới cắn răng mà nói ra, "Không muốn, vợ chưa cười chỉ là trên danh nghĩa, cái gì cũng không có. Tôi không yêu Ngạo Dạ Phong, chuyện anh ta và những phụ nữ khác chẳng liên quan tới tôi."
"Thật sự không có liên quan?" Thẩm Thiên Dật sâu xa nói, mặc dù cô nói như vậy, nhưng ánh mắt đã bán đứng tâm tư của cô.
Trần Vũ Tịch xoay mặt, không để ý tới Thẩm Thiên Dật.