Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 56: Tiểu tử, gọi tôi là chị dâu (3)

Đợi đến lúc cô đi ra, đám người Ngạo Dạ Phong đã xuống nước, dưới hồ bơi bơi qua lại bơi lại nhiều lần, còn bên cạnh cơ hồ dính đầy ‘ ngực ’ khí(*), vừa vỗ tay vừa kêu cố gắng lên.

(*) từ này ở chương 55 cũng xuất hiện, tạm xem là nó chỉ những người làm trong công ty cũng đến hồ bơi vì muốn lấy lòng NDP

Trần Vũ Tịch tìm một nơi ít người, hai chân thả vào trong hồ bơi, nhìn đám người Ngạo Dạ Phong bơi lội.

Hắn đang ở trong nước, chuyên tâm bơi, tựa hồ không để ý đến tiếng la của các cô gái xung quanh, cái loại chuyên tâm đó hấp dẫn ánh mắt của Trần Vũ Tịch một mực đến trên người hắn. Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Ngạo Dạ Phong nghiêm túc như vậy. Không biết thời điểm hắn làm việc thì sẽ có dáng vẻ gì!

"Cô là nhân viên của công ty này sao?" Đột nhiên có một thanh âm từ trên đỉnh đầu truyền đến, Trần Vũ Tịch ngẩng đầu liếc nhìn, một cô gái cực kỳ xinh đẹp đang mỉm cười với cô, mỹ lệ mà không mất lễ phép, không biết tại sao Trần Vũ Tịch lập tức đối với cô ấy có một tia hảo cảm.

"Không phải, tôi là cùng với Ngạo Dạ Phong đến đây!" Trần Vũ Tịch thẳng thắn trả lời.

Cô gái nhất thời sửng sốt, nụ cười cứng lại một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh trần Vũ Tịch, "Cô muốn uống chút gì không?"

"Không cần, cám ơn! Cô làm việc ở đây sao?" Vũ Tịch hỏi

Cô gái gật đầu một cái, "Tôi vừa bắt đầu làm việc ở phòng tài vụ, tôi tên là Goodman còn cô thì sao?" Cô gái cười nói.

"Tôi tên là Trần Vũ Tịch!"

"Cô và Ngạo tổng giám đốc có quan hệ như thế nào? Là em gái sao?" Goodman suy đoán.

Trần Vũ Tịch dừng một chút rồi nói ra, "Phải!"

"Nhưng tôi nghe nói Ngạo tổng giám đốc là con một, cô. . . . . ."

"Oh, tôi là em họ, bà con xa, tới nơi này chơi." Trần Vũ Tịch cười trả lời, vì để tránh dẫn tới náo động, cô vẫn giấu diếm thân phận là vị hôn thê của Ngạo Dạ Phong. Nhìn những cô gái này, nếu để cho họ biết, cô thật không biết mình sẽ có kết cục gì, vẫn là nên khiêm tốn một chút!

Nụ cười của Goodman nhất thời tươi hơn, quay đầu lại đằng kia xem đám người Ngạo Dạ Phong đang bơi lội.

Trần Vũ Tịch cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cô cũng không biết người ở trước mặt này, có điều nhìn bộ dạng của cô ấy cũng biết cô ấy rất có hứng thú đối với Ngạo Dạ Phong. Trần Vũ Tịch nhìn An Tử Kỳ bên kia đang cùng các nữ đồng nghiệp trong công ty chào hỏi, chơi đùa ầm ĩ, còn có Thẩm Thiên Dật, bọn họ đều là bị những mỹ nữ này làm cho hư hỏng cả rồi.

Chỉ là. . . . . . Ngạo Dạ Phong đâu?

Trần Vũ Tịch nhất thời ngẩn người một chút, từ trong đám người tìm kiếm bóng dáng của hắn, sau đó ở nơi xa ít người nhìn hắn, vẫn còn bơi lội, đông đảo ánh mắt mỹ nữ đều ở trên người hắn, Trần Vũ Tịch không khỏi sợ hãi than. Thể lực hắn tương đối cường hãn, không trách được mỗi lần cô bị hắn chọc tức lúc đuổi theo hắn, toàn bộ thể lực cạn kiệt mà hắn cứ như người không việc gì một dạng.

Xem ra nếu muốn trong tương lai ‘ đấu tranh ’ chiếm được ưu thế, nhất định phải tăng cường rèn luyện mới được.

Goodman ở một bên nhìn Ngạo Dạ Phong bơi thật xa, cười lặn xuống nước, đến gần về phía hắn, nhưng đợi lúc cô ngoi đầu lên tìm Ngạo Dạ Phong thì hắn đã vòng lại bơi tới phía Trần Vũ Tịch ở bên này.

"Cô gái nhỏ, cô quyết định vẫn ngồi ở chỗ này như vậy sao?" Ngạo Dạ Phong trong nước cười nhìn cô nói.

Trần Vũ Tịch nhíu mày một cái, "Ngạo Dạ Phong, anh là cố ý hay là thật lòng, không phải anh biết tôi không biết bơi sao? Dẫn tôi tới nơi này làm gì. Thế nào, anh muốn khoe khoang bản thân, còn muốn chê bai hạ thấp tôi à?"

Ngạo Dạ Phong cười một tiếng, "Cô nàng, trong đầu cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ cô không phải muốn học bơi sao?"

"Muốn, nhưng không phải ở chỗ này! Anh đừng vội đắc ý, tôi không tin anh không có nhược điểm." Trần Vũ Tịch cho hắn một cái nhìn xem thường, quay đầu nhìn về phía khác, An Tử Kì và Thẩm Thiên Dật cơ hồ là bị phần lớn mỹ nữ vây lại, xem bọn hắn cười, có thể gọi là vui vẻ.