Trần Vũ Tịch quay đầu lại nhìn Ngạo Dạ Phong cười một tiếng, "Trời nóng như vậy, phơi nắng rất dễ hư da, không bằng tôi giúp ngạo Đại công tử hạ nhiệt, thế nào?"
Nghe một câu xuôi tai như vậy, sao cứ có cảm giác không được tự nhiên.
Đợi đến lúc Ngạo Dạ Phong quay đầu lại nhìn Trần Vũ Tịch, lại thấy cô cầm vòi nước nhắm ngay mình, đang chuẩn bị mở chốt ra.
"A ~ Cô gái nhỏ cô muốn làm gì?" Ngạo Dạ Phong kinh hô một tiếng, từ trong ghế nằm ngồi dậy.
"Hắc hắc, làm gì! Cho Ngạo đại công tử hạ nhiệt a!" Vừa dứt lời vòi nước mở ra, trong nháy mắt cả người Ngạo Dạ Phong ướt đẫm, hơn nữa Trần Vũ Tịch giống như cố ý, nhắm ngay mặt của hắn, Ngạo Dạ Phong muốn đi bắt Trần Vũ tịch, lại bị nước ngăn cản không có biện pháp đi về phía trước.
"Trần Vũ Tịch, cô dừng tay cho tôi! Dừng tay. . . . . ." Ngạo Dạ Phong tức giận kêu lên.
Trần Vũ Tịch giống như làm như không nghe thấy, cười vui vẻ, lần này để cho anh biết sự lợi hại của tôi. Xem anh sau này còn dám khi dễ tôi!
"Trần Vũ Tịch, cô còn như vậy đừng trách tôi không khách khí với cô."
"Khách khí? Ơ, Ngạo đại công tử, anh cũng biết khách khí sao? Tôi phải rửa mắt mà nhìn!" Trần Vũ Tịch cười lên ha hả, thấy Ngạo Dạ Phong biến thành cháo gà, trong lòng Trần Vũ Tịch kêu là một cách thoải mái!
Từ trước đến nay, cô có thù phải trả .
Ngạo Dạ Phong tức giận đi về phía Trần Vũ Tịch, cô vừa tránh né, vừa nhắm hắn phun nước, nhưng vì nhìn không rõ đường nên Ngạo Dạ Phong bị trượt chân, cả người ngã vào hồ bơi.
Lần này, Trần Vũ Tịch cười hư.
"Ha ha. . . . . . Ngạo đại công tử cũng có hôm nay! Lần này đầu óc của anh nên tỉnh táo một chút đi." Trần Vũ Tịch đứng tại chỗ chống nạnh cười to.
Ngạo Dạ Phong lơ lửng ở mặt nước, tức giận trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm cười nhạo mình của Trần Vũ Tịch, chưa có người phụ nữ nào dám đối với hắn như vậy.
Nhất thời hít sâu một hơi, chìm vào trong hồ bơi, ở chỗ mà Trần Vũ Tịch đứng căn bản không thể nhìn thấy được tình huống bên trong bể bơi.
Trần Vũ Tịch đợi một lúc, nhưng không thấy Ngạo Dạ Phong lên bờ.
Đợi thêm vẫn không có động tĩnh gì, mặt nước hồ bơi cũng đã bình thường trở lại, tuy nhiên vẫn không thấy Ngạo Dạ Phong đi lên, nếu là người bình thường thời gian lâu như vậy đã sớm chết rồi.
"Ngạo Dạ Phong, anh lại nghĩ ra chủ ý xấu gì, tôi cho anh biết tôi sẽ không dễ dàng bị lừa đâu." Trần Vũ Tịch liền hô, vẫn không có câu trả lời nào.
"Ngạo Dạ Phong!"
Trần Vũ Tịch càng ngày càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, chẳng lẽ. . . . . .
Cô cuống quít đi tới, xảy ra sự cố rồi a.
Nhưng lúc cô mới vừa đến dọc gần hồ bơi, Ngạo Dạ Phong đột nhiên từ mặt nước nổi lên, Trần Vũ Tịch ngẩn ra, còn chưa kịp xoay người chạy trốn, liền bị Ngạo Dạ Phong bắt được dùng sức kéo xuống hồ bơi.
"Cô gái nhỏ, dám chơi xỏ tôi, xem tôi chỉnh cô như thế nào!" Ngạo Dạ Phong nhìn Trần Vũ Tịch ngã vào hồ bơi nói.
Tuy nhiên hắn thấy Trần Vũ Tịch không ngừng vỗ vào mặt nước, "Cứu mạng. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không……. Biết bơi! Cứu mạng. . . . . ."
Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày, chỉ là không nhanh chóng đi qua, "Cô gái nhỏ, cô cứ giả vờ đi!"
"Cứu mạng a. . . . . . Cứu mạng!" Vóc dáng Trần Vũ Tịch vốn nhỏ nhắn, độ sâu bể bơi hơn 2m cũng không có khả năng chết đuối.
Thấy Trần Vũ Tịch uống vài nước miếng, Ngạo Dạ Phong mới chú ý, cô thật sự không biết bơi.
"Đáng chết!" Ngạo Dạ Phong tức giận mắng một tiếng, hướng cô bơi tới.
Ngạo Dạ Phong ôm Trần Vũ Tịch tựa vào trong lồng ngực mình, nâng cô bơi về phía bờ. Sau khi lên bờ, Trần Vũ Tịch bò trên mặt đất phun vài nước miếng.