"Đừng có nằm mơ, ai muốn gả cho anh, người nào gả cho anh thì khổ tám đời!" Trần Vũ Tịch siết chặt quả đấm tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn nói.
Ngạo Dạ Phong một lần nữa nhíu mày, hít khí lạnh, "Lúc cô nói chuyện có thể giảm âm lượng xuống thấp một chút được hay không? Tôi nói rồi lỗ tai tôi không điếc."
Nhìn Trần Vũ Tịch bộ dạng, "Chẳng lẽ anh thật thích tôi rồi hả ? Hả?"
"Đây là vấn đề tôn nghiêm của một người phụ nữ, tôi sẽ không gả cho loại người cặn bã như anh, cũng sẽ không giúp anh làm chuyện này." Trần Vũ Tịch nhíu mày nhìn hắn, "Mà chuyện tôi cần làm hoàn toàn là chuyện khác."
Ngạo Dạ Phongthiếu chút nữa lại muốn cười phun, một tiểu nha đầu mười bảy tuổi lại đang trước mặt hắn nói như vậy, mỹ nữ bên cạnh hắn nhiều như mây, phụ nữ bị hắn dồn ép, ngay cả hắn cũng đếm không hết, người phụ nữ không muốn trở thành cháu dâu nhà họ Ngạo, người phụ nữ không muốn đem hắn buộc chặt ở bên người, nhưng là đến nay, người phụ nữ như vậy chưa bao giờ gặp qua.
Hắn ngược lại rất tò mò, cô gái nhỏ này rốt cuộc có thể gây ra chuyện gì.
Ngạo Dạ Phong hướng Trần Vũ Tịch đi tới, "Cô gái nhỏ, nếu như tôi không tìm ra phụ nữ, làm thế nào giải quyết vấn đề sinh lý đây? Chẳng lẽ cô có thể. . . . . ."
"Tôi không làm được, chỉ có thể để anh uất ức chịu đựng!"
Mẹ nó, Ngạo Dạ Phong quay người lại, cô không phải nói đùa với hắn chứ, loại chuyện như vậy cũng có thể nhịn.
"Trở lại chuyện chính, rốt cuộc đồng ý còn chưa phải đồng ý! Suy nghĩ kỹ càng lại nói."
"Chẳng lẽ anh không thể ở bên ngoài giải quyết vấn đề đó rồi trở về sao?"
"Bên ngoài rất dễ dàng bị đám chó săn phát hiện, bọn họ vừa phát hiện, cô cảm thấy ông nội lại không biết? Tôi không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết. Cho cô thời gian ba mươi giây, suy nghĩ nhanh lên!" Ngạo Dạ Phong nói xong giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Còn có hai mươi lăm giây!"
Trần Vũ Tịch cau mày, cô gặp phải hắn coi như là gặp hạn, nhớ tới nhiệm vụ của mình, cô cắn răng một cái, "Đồng ý!"
Ngạo Dạ Phong cười cười, "Đứa trẻ phải nghe lời mới có người thương!"
Trở lại nhà họ Ngạo, mới vừa vào cửa ông cụ cũng không bình tĩnh xông lại Ngạo Dạ Phong hô, "Sao bây giờ mới trở về, cháu mang Vũ Tịch đi đâu?"
"Không đi đâu cả, chỉ là ở bên ngoài khai thông khai thông tình cảm! Cơm tối cháu ăn ở bên ngoài, ông nội. . . . . ."
"Không được, tối ngày hôm qua cháu đã không ăn cơm ở nhà, hôm nay phải ở nhà, Vũ Tịch sau khi tới nhà, còn chưa cùng nhau ăn một bữa cơm đấy." Ông cụ cự tuyệt.
"Sáng sớm hôm nay không phải ăn rồi."
"Vậy không coi là." Ông cụ cả giận nói.
Ngạo Dạ Phong liếc nhìn Trần Vũ Tịch, một tay kéo Vũ Tịch đến bên cạnh, Trần Vũ Tịch đang tính toán tiếp tục xem náo nhiệt, không nghĩ tới Ngạo Dạ Phong lại đột nhiên kéo cô, thân thể nghiêng một cái, thiếu chút nữa ngã trong ngực hắn.
"Anh làm gì thế?" Trần Vũ Tịch trừng to mắt mà nhìn hắn.
"Mới vừa rồi đi ngang qua phòng ăn, cô không phải nói rất muốn ăn đồ bên trong sao? Bây giờ tôi dẫn cô đi ăn!" Ngạo Dạ Phong cúi đầu Trần Vũ Tịch nháy mắt.
Trần Vũ Tịch xấu xa cười một tiếng, thì ra là muốn lợi dụng mình chạy ra khỏi nhà.
"Không cần đi, nhiều phiền toái a! Tôi cảm thấy ăn ở nhà, thật thuận tiện, ha ha! Đúng không ông nội."
"Đúng rồi, ông nội, hôm nay Vũ Tịch ở trường học. . . . . ."
"A a ~ ông nội, con nhớ ra rồi, con nghe bạn học nói, đồ nơi đó thật sự ăn rất ngon, con muốn đi nếm thử một chút."
Ông cụ nhìn Ngạo Dạ Phong một chút lại nhìn Vũ Tịch một chút, "Con thật muốn đi?"
Có quỷ mới muốn đi, Trần Vũ Tịch trong lòng thầm mắng, nhưng vẫn nhịn được, cười nói, "Đúng vậy a, ông nội, con muốn đi nếm thử một chút."