Đông. . . . . . một tiếng vang thật lớn, cảm giác cả ký túc xá cũng bị chấn động.
Tay Nam Cung Thiến giơ lên chiếc giày không thể nhận ra là của mình nữa, một lính đặc chủng đá văng cửa phòng ký túc xá 306. Mà cánh cửa kia,bị cô đá thiếu chút nữa đã tạo thành một lỗ thủng, trong phòng có bốn cô gái tuổi xấp xỉ cô, hoặc ngồi, hoặc nằm.
Chỉ là, họ tới đây sớm hơn Nam Cung Thiến một năm.
"Là ai bỏ đinh vào giày, thì đứng ra đây cho tôi." Nam Cung Thiến quét mắt nhìn về phía bốn cô gái.
Một trong bốn cô gái đó liếc nhìn Nam Cung Thiến, cười lạnh một tiếng: "Cô đi nhầm phòng rồi, đây là phòng 306, phòng của cô là phòng 206, ở tầng dưới!"
Cô gái nói chuyện với Nam Cung Thiến đưa ngón cái ra, chỉ ngược xuống mặt đất, thái độ rõ ràng là đang khiêu khích cô.
Nam Cung Thiến đem giày cầm trong tay, hung hăng ném về phía cô gái, cơ thể cũng nhào về phía cô ta mà đánh.
Mấy người trong phòng thấy thế, nhanh chóng hợp tác, không phải ngăn cản, mà đè Nam Cung Thiến xuống dưới ra sức đấm đá vào người cô.
Nam Cung Thiến không phục, nhớ tới hơn một tháng quaở trường bộ đội đặc chủng huấn luyện đặc biệt, mấy người này vẫn không nói rõ chuyện mình gây ra, không phải giành đồ đạc của cô, thì cũng hợp lại làm khó cô. Nhớ tới những chuyện này, Nam Cung Thiến đánhcàng dữ dội hơn.
Không thể đánh một lúc bốn người, như vậy rất dễ mất mạng, nhưng chết thì cũng phải kéo theo một kẻ nữa cùng chết.
Mấy cô gái trong phòng đánh nhau cho đến khi quản lý ký túc xá nghe tiếng chạy tới, mới kéo các cô ra.
Năm người đồng thời bị đưa đến phòng làm việc của ban quản lý ký túc xá.
Thấy mấy người toàn thân đầy thương tích đang đứng đó, Mạc Phong nhất thời sửng sốt: "Chuyện gì xảy ra? Sao lại đánh nhau?"
Mấy người cúi đầu, Mạc Phong là người đứng đầu ở đây, đừng nhìn hắn bình thường mặt cười như hoa, mọi người đều truyền hắn là thủ trưởng ác ma, nếu ai rơi vào tay hắn, chính là "vạn kiếp bất phục" nha!
"Trung đội trưởng Lý, cậu nói xem rốt cuộc là thế nào!" Mạc Phong liếc mắt nhìn Trung đội trưởng Lý bên cạnh, vòng qua bàn làm việc, ngồi lên ghế sofa.
"Thủ trưởng, anh nên tự hỏi thì hơn, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, tôi quản lý bọn họ không tốt."
Mạc Phong dừng lại: "Nói nhảm, mấy tiểu nha đầu này, cậu còn không quản lý được, thì làm Trung đội trưởng kiểu gì?"
Trung đội trưởng Lý liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến bên cạnh, cô là người Thủ trưởng Mạc Phong, Nam Cung Thiên là cô gái danh tiếng, đứng đầu trong bộ đội, hắn cũng không dám trêu chọc cô, mà mấy người này, ai cũng đều khiến hắn đau đầu, thân phận-bối cảnh không kém so với Nam Cung Thiến.
Đều là người mà hắn không thể đắc tội. Chính thủ trưởng Mạc Phong mới có thể trấn áp được bọn họ.
"Tôi chấp nhận bị phạt!" Trung đội trưởng Lý đứng ngay ngắn, tư thế của một quân nhân, bộ dạng thấy chết không sợ. Dù sao, mấy người này tôi để lại đây cho anh, anh thích xử lý thế nào thì xử lý thế đó.
Mạc Phong khẽ mỉm cười, vừa rồi, hắn còn lớn tiếng nói chuyện điện thoại với Nam Cung Thiên. Vì cấp trên có một số việc, cho nên hắn mới trở lại đơn vị, sớm nghe danh của Nam Cung Thiến, nhưng vẫn chưa gặp qua.
Khi còn bé lúc Mạc Phong đến nhà Nam Cung, Nam Cung Thiến luôn yêu thích hắn, đi theo hắn chơi.
Bây giờ nhớ đến, cô cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Mạc Phong đứng dậy, đi qua năm cô gái, dáng vẻ uy nghiêm, khiến Nam Cung Thiến rất có áp lực.
Nhưng vẫn không nhịn được, khóe mắt liếc trộm hắn, chẳng qua là, khi còn bé, vẫn luôn thích chú Mạc? Dáng vẻ không thay đổi chút nào.