Nhìn Trần Vũ Tịch chậm rãi đi tới, Ngạo Dạ Phong hạ cửa sổ xe xuống, nhìn chằm chằm cô gọi.
Khiêm tốn? Có ý gì!
"Nếu như con rùa gặp tốc độ này của cô, nhất định hắn sẽ cho rằng tốc độ của mình có thể vượt qua Lưu Tường!"
Trần Vũ Tịch nhíu mi, chẳng lẽ tên tiểu tử này chỉ biết nói móc thôi sao?
Sau khi lên xe, Trần Vũ Tịch cài dây an toàn, vừa mới khởi động xe, diện thoại Ngạo Dạ Phong liền vang lên.
Ngạo Dạ Phong liếc nhìn Trần Vũ Tịch bên ghế phụ, "Tôi có việc gấp, trước tiên phải xử lý xong chuyện mới có thể đi qua, cô ở đây đó chờ tôi một chút! Ngoan, đừng lộn xộn! Chuyện rất gấp, chờ tôi!"
Khởi động xe, dọc theo đường đi Trần Vũ Tịch nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, "Ngạo Dạ Phong, tôi có ấn tượng kém như vậy sao? Tại sao không muốn tôi cùng đi qua?" Thấy hắn không nói lời nào, Trần Vũ Tịch tiếp tục nói, "Chẳng lẽ anh cũng chỉ biết dùng nhận thức nông cạn kia để phán đoán một người phụ nữ sao?"
"Nhận thức nông cạn?" Ngạo Dạ Phong lại cảm thấy từ này có chút ý tứ. "Tôi nơi nào nông cạn hả?"
"Vấn đề này còn phải hỏi sao? Căn bản anh chỉ dựa vào ngực nhỏ để phán đoán một người phụ nữ, thái độ của anh đối với tôi kém như vậy, cũng chỉ vì nguyên nhân này thôi." Trần Vũ Tịch mặc dù không nguyện ý nói, chỉ là suy nghĩ này của cô là sự thật.
Ngạo Dạ Phong nhếch lông mày, liếc nhìn Trần Vũ tịch cười nói, "Nói như vậy, cô thừa nhận ngực cô nhỏ. . . . . ."
"Ngạo Dạ Phong!" Trần Vũ Tịch hướng hắn hét lớn một tiếng.
Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày, giống như là bị thứ gì nện vào, nghiêng đầu, "Tôi nói này, cô nói chuyện có thể đừng nâng cao âm lượng như vậy hay không, tôi cũng không phải là người điếc."
Nhìn Trần Vũ Tịch bình tĩnh lại, "Cô không phải muốn làm phụ nữ sao, tôi dạy cho cô cách làm người phụ nữ như thế nào?"
Thân thể Trần Vũ Tịch cứng đờ, nhớ tới tình huống lần đầu tiên thấy Ngạo Dạ Phong.
Một cái tát bay tới, Ngạo Dạ Phong không hiểu được tại sao lại bị cô tát một cái, thiếu chút nữa đụng vào chiếc xe trước mặt.
Dừng xe, lần này đổi thành Ngạo Dạ Phong đề cao âm lượng, "Trần Vũ Tịch, cô có tật xấu phải không!"
"Ngạo Dạ Phong, tôi hiểu rõ anh đang nhớ cái gì, đừng có dùng tư tưởng bẩn thỉu kia áp đặt cho tôi, tôi với những người phụ nữ bên cạnh anh không cùng một dạng."
Ngạo Dạ Phong cắn răng một cái, hướng Trần Vũ Tịch nhào tới, Trần Vũ Tịch muốn phản kháng, nhưng không gian bên trong xe quá nhỏ, không có nơi cho cô phát huy.
"Tôi lại muốn xem một chút, cô với những người phụ nữ kia có cái gì không giống nhau." Nói xong liền xé rách quần áo Trần Vũ Tịch.
Trần Vũ Tịch quát to một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn chỗ bị xé trên quần áo của Trần Vũ Tịch, Ngạo Dạ Phong liền bò tới trên người cô ha ha ha nở nụ cười.
Ngồi dậy, tay vịn tay lái, cười!
Hắn cười thật sự rất tuấn tú, nhưng lúc này không thích hợp YY, Trần Vũ Tịch cuống quít sửa sang lại quần áo, vung một quyền tới Ngạo Dạ Phong, lần này hắn có phòng bị nên bắt được cổ tay của cô.
Cổ tay nhỏ nhắn mịn màng, giống như chỉ cần dùng lực một cái có thể bẻ gảy tay.
"Trần Vũ Tịch!" Hắn hô to một tiếng, nụ cười trên mặt chưa tan, lại làm cho Trần Vũ Tịch yên tĩnh trở lại.
"Tôi vừa rồi muốn nói, là một người phụ nữ, khả năng dùng ngôn hành cử chỉ ( Lời nói và việc làm) để đền bù cho vóc người là không đủ, cũng không phải là người phụ nữ ngực to, như vậy mới có mùi vị phụ nữ."
Trần Vũ Tịch nhất thời ngẩn ra, đáng chết, vừa rồi hiểu lầm hắn!
Nhưng vẫn cắn răng giả vờ bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, "Ngạo Đại công tử, có thể hiểu điểm này thật không dễ dàng a!"