Nhìn Ngạo Dạ Phong một thân mặc đồ thể thao, giống như mới vừa chạy bộ về, dáng vẻ không biết hổ thẹn.
"Anh, vừa rồi anh. . . . . ."
Ngạo Dạ Phong xoay người đi ra ngoài: "Tôi chỉ là muốn thử một chút thôi, xem người phụ nữ như cô nếu ở phía dưới sẽ có cảm giác gì. Quả nhiên. . . . . . Không có cảm giác!"
Nhìn bóng dáng biến mất ở cửa ra vào kia, Nam Cung Thiến rất nhanh giơ quả đấm lên điên cuồng gào thét: "Ngạo —— Dạ —— phong ——, tôi với anh không đội trời chung! Anh đi chết đi!"
Buổi sáng tinh mơ, cả tòa biệt thự đều nghe thấy tiếng gào thét của Nam Cung Thiến.
Buổi sáng trước bàn ăn dưới tầng trệt ông cụ Ngạo đang ngồi, cơ thể khẽ run lên, Thím Lưu đang chuẩn bị bữa sáng một bên khẽ mỉm cười, "Cổ họng của nha đầu này ghê gớm thật."
Ông cụ Ngạo liếc mắt nhìn Thím Lưu, hoàn toàn không để ý tới nội dung trong tiếng gào thét của Nam Cung Thiến: "Cổ họng to thì có gì tốt."
Thím Lưu cười một tiếng, "Cổ họng lớn, chứng tỏ là người có sức lực, người phụ nữ như vậy, tương lai dễ sinh đẻ."
Ông cụ Ngạo gật đầu một cái, hài lòng cười cười: "Xem ra sau này Nhà họ Ngạo phải dựa vào nha đầu này sinh con nối dõi tông đường rồi, ta không chỉ muốn một chắt trai thôi đâu, mà càng nhiều càng tốt!" Nói xong cười ha ha lên.
Câu này nếu để cho Nam Cung Thiến nghe được, nhất định sẽ trợn trắng mắt!
Ngạo Dạ Phong trên lầu chậm rãi đi xuống dưới, thật không hiểu nổi tại sao lại muốn hắn gọi cô gái nhỏ này rời giường, hơn nữa tư thế ngủ vừa rồi của cô ta thật không dám khen tặng.
"Ông nội, hai người vừa nói gì đó? Cái gì mà nối dõi tông đường?" Ngạo Dạ Phong nhàn nhã ngồi vào trước bàn, bưng một ly sữa tươi lên uống.
Ông cụ Ngạo nhìn cháu trai, cười hắc hắc: "Ta dự định tháng sau tổ chức tiệc đính hôn cho cháu và Vũ Tịch!"
Phốc. . . . . .
Ngạo Dạ Phong phun hết một miệng sữa tươi vừa uống ra ngoài, thật may là đã tránh được bàn thức ăn. Ông cụ Ngạo nhìn hắn, ông đương nhiên biết cháu của mình là hạng người gì rồi, mặc dù ông bình thường rất ít quan tâm chuyện tình cảm hắn làm bên ngoài cùng những người phụ nữ khác, nhưng trong lòng hắn như thế nào ông rất hiểu.
"Ông nội, ông bắt cháu và cô gái nhỏ không có ngực đó kết hôn?" Ngạo Dạ Phong nhìn ông cụ Ngạo vẻ không thể tưởng tượng nổi, sau đó quay đầu nhìn Thím Lưu, "Thím Lưu, hôm nay ông nội uống thuốc chưa?"
Thím Lưu mới vừa mang thức ăn từ phòng bếp đi ra, không biết chuyện gì xảy ra: "Uống rồi, là tự thím đưa cho lão gia đấy!"
Ngạo Dạ Phong lần nữa nhìn về phía ông cụ Ngạo, "Ông nội, có phải ông uống lộn thuốc hay không? Ông muốn cô ta làm cháu dâu nhà họ Ngạo chúng ta?"
Ông cụ Ngạo khoát khoát tay: "Ta nói là đính hôn, dĩ nhiên chưa thể kết hôn rồi, Vũ Tịch mới mười bảy tuổi nha, số tuổi còn chưa đủ, lại nói bây giờ ta chưa thể đem Vũ Tịch đáng yêu như vậy giao cho cháu, để cháu khi dễ nó đến chết a! Đợi nó lớn hơn một chút, mới nói tới chuyện kết hôn!"
"Đính hôn cũng không được! Ông nội, ông muốn giúp cháu hay là muốn hại cháu thế, bên ngoài nhiều người phụ nữ xinh đẹp như vậy ông không tìm, cố tình tìm một nha đầu còn chưa có trổ mã thành thục! Cháu. . . . . ."
"Được rồi, chuyện này cứ tính như vậy đi, ta cho cháu biết, sau khi cùng Vũ Tịch đính hôn, cháu đừng có làm càn ở bên ngoài, nếu không đừng trách Ông nội không khách sáo. Trước kia chuyện cháu mang phụ nữ về nhà, ta không tính toán với cháu, nhưng bây giờ nếu như xảy ra chuyện như vậy nữa, nếu gây tổn thương cho Vũ Tịch, ta nhất định không tha cho tên tiểu tử cháu."
Ngạo Dạ Phong hít một hơi thật sâu, hắn biết cứng đối cứng không thể thắng được Ông nội, vì vậy phải dùng mềm.
"Ông nội, cháu và Vũ Tịch bây giờ đều còn nhỏ tuổi, còn là người chưa xác lập được rõ ràng nhân sinh quan, Thế Giới Quan, giá trị quan. . . . . ."