"Cơ thể của cô ấy rất khỏe, bảo bảo cũng rất khỏe mạnh, đã hơn 3 tháng rồi. Bác sĩ nói phải chú ý không nên làm việc mệt nhọc." Nói xong anh sờ sờ cái mũi, mẹ Lâm cầm lấy tờ báo cáo kết quả, vỗ Lâm Vĩnh Mặc một cái.
Nhìn báo cáo kết quả xong, nụ cười trên mặt thấy thế nào cũng không khép lại được: "Tiểu tử chết tiệt, lại giấu kỹ như vậy. Khó trách mẹ kêu con đi xem mặt, con luôn lảng tráng, thì ra là đã có người thương. Mau mau chọn ngày, không thể oan ức con gái nhà người ta được."
Lâm Vĩnh Mặc nghe lời nói của mẹ Lâm, trong lòng ấm áp, lập tức tiến lên ôm bà, mặt chôn ở trên bả vai của bà, cảm động nói: "Mẹ, cám ơn mẹ, còn có con yêu mẹ!"
Kiếp trước, điều mà Lâm Vĩnh Mặc hối hận nhất chính là chưa kịp nói hai câu này với cha mẹ của mình, luôn cảm thấy hai câu này nói trước hay nói sau thì cũng như nhau cả, nhưng mà lại để cho cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là lỗi của anh.
Rõ ràng cảm xúc của mẹ Lâm rất sâu, cũng cảm động, hốc mắt đã đỏ, nhưng là vẫn mạnh miệng quát lớn: "Tiểu tử ngốc, mau buông ra, tay mẹ đau chết."
Lâm Vĩnh Mặc bắt đầu chơi xấu, mãi cho đến Lâm Hựu chạy ầm ầm tới, Lâm Vĩnh Mặc mới buông bà ra, bà vội quay đầu nói: "Mẹ đi nói cho ông nội con, cha con biết chuyện này, Lâm gia chúng ta lại có tin vui rồi."
"Chú hai, bà nội sao vậy, hốc mắt hồng hồng." Lâm Hựu nghi ngờ nhìn bóng lưng của bà nội, Lâm Vĩnh Mặc sờ đầu của cậu bé, anh cảm thấy ở chỗ này nhất định sẽ ầm ĩ đến giấc ngủ của Hoàng Hân Nguyệt, một tay kéo cậu đi xuống dưới lầu.
"Chú hai, con muốn nhìn dì kia một chút, con còn muốn đưa dì đó đi ghế xích đu ở sau vườn ngồi đó." Lâm Vĩnh Mặc dừng tay lại, trong nháy mắt ngừng động tác trong tay, hỏi: "Ghế gì? Còn có sao con lại kêu cô ấy là dì, chẳng lẽ con biết cô ấy sao?"
Lúc này, Lâm Hựu nói rõ ràng đầu đuôi chuyện tình ngày đó của Hoàng Hân Nguyệt với Lâm Vĩnh Mặc, vừa mới nói xong dưới lầu đã truyền tới giọng sư tử rống của cha Lâm, Lâm Vĩnh Mặc vội vàng cõng Lâm Hựu hô lên: "Ông con đang lên cơn, lát nữa lại đánh thức thím con sẽ không tốt." Nói xong chạy như điên xuống.
Cha Lâm không giống mẹ Lâm thoải mái dễ chịu như vậy. Nhà bọn họ có nhiều tài sản như vậy, ngay cả có mấy cái công ty lớn nhỏ cũng không biết. Ông mới không tin người phụ nữ kia đơn giản như vậy. Trước giờ con trai liều mạng kiếm cớ không muốn kết hôn, đột nhiên lại có một người con gái, lại còn có thai, cái này không thể không làm ông nghi ngờ được.
Lâm Vĩnh Mặc cõng Lâm Hựu chạy xuống lầu, đã thấy tiếng hô cực kỳ tức giận của cha Lâm, mẹ Lâm vội vàng ngăn cản nói: "Ông nói nhỏ thôi, con dâu thứ hai của tôi còn đang ngủ ở trên lầu đấy."
Cha Lâm trợn mắt nhìn anh một cái, tức giận nói: "Tôi còn chưa có thừa nhận đâu." Mặc dù nói như vậy, nhưng là giọng nói nhỏ đi rất nhiều. Mẹ Lâm thấy giọng nói của ông quả nhiên nhỏ đi hẳn, cũng không có so đo cùng với ông nữa.
"Ông lại có chắt trai để ôm rồi có phải hay không?" Lúc này ông nội Lâm, anh trai Lâm Mực Văn còn có chị dâu Ngô Văn đang đi từ từ đi tới.
"Đúng vậy, ông nội. 7 tháng sau thì người có chắt để ôm rồi." Lâm Vĩnh Mặc trả lời vấn đề của bà nội Lâm xong, lúc này mới xoay đầu lại trả lời của cha Lâm.
"Cô gái kia anh trai cũng biết đó."
"Anh cũng biết?" Lâm Vĩnh Văn nhận được ánh mắt của vợ mình, run lên một cái.
"Đúng vậy, cô ấy là em gái của Hoàng Tân Duy. Cha, anh trai hai người vào thư phòng nói chuyện một chút." Lâm Vĩnh Mặc nói xong đã dẫn đầu đi vào thư phòng ở lầu một.
Cha Lâm và Lâm Vĩnh Văn liếc mắt nhìn nhau, nghi ngờ cũng đi theo sau anh vào thư phòng.
"Văn à, trước tiên chúng ta xuống phòng bếp xem một chút, chờ lát nữa cô gái kia tỉnh lại là có thể uống canh, ăn cơm được rồi."
"Được ạ. Gia gia trước người ngồi ở phòng khách một lát." Ngô Văn đỡ Lâm lão thái gia lên ghế sa lon, đã quay người đi vội vàng.
"Tiểu Hựu, chúng ta lên lầu hai xem một chút, có muốn hay không?" Lâm lão thái lộ ra vẻ mặt giống như trẻ con bướng bỉnh, chớp chớp mắt.
"Được ạ. Nhưng là không thể để cho cha mẹ bọn họ biết, đặc biệt là chú hai. Gia gia, cháu đỡ ông đi." Nói xong hai ông cháu dìu nhau đi lên lầu hai.
Lâm lão thái gia năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, cơ thể vẫn còn rất cường tráng, thật ra thì lúc bình thường đi bộ hoàn toàn không cần người khác đỡ, chẳng qua là thỉnh thoảng con cháu muốn tận một cái hiếu, ông cũng sẽ không ngăn cản, làm người già, cũng không có thể so sánh với người trẻ tuổi nữa rồi!
Hai mắt Lâm Hựu tràn ngập ngây thơ trong sáng, tò mò nhìn Hoàng Hân Nguyệt nằm ngủ ở trên giường. Mà Lâm lão thái cũng tò mò liếc qua một cái, ngay sau đó nằm lên ghế dựa phía dưới, để lại mình Lâm Hựu đứng nhìn ở bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, Lâm lão thái đã ngủ thiếp đi, Lâm Hựu cũng không có đánh thức, chẳng qua là cầm lấy một tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên trên người ông, bởi vì cậu bé đã từng nghe mẹ nói qua, ông cố cũng đã nhiều tuổi, cũng sẽ thường xuyên ngủ gà ngủ gật.
Mọi ngày cậu đều thấy mẹ mình hay làm như vậy, cậu cũng học được. Nhưng mà cậu không có phát hiện, khi cậu đắp tấm chăn lên người Lâm lão thái, vừa đúng lúc Hoàng Hân Nguyệt mở mắt, nhìn thấy một màn này, nhất thời mặt mày rạng rỡ tươi cười, trong lòng tràn đầy ấm áp.