[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 89

Trời trong nắng ấm, bầu trời xanh không có mây, gió nhẹ thổi lên mặt, mặt nước tạo nên gợn sóng, phong cảnh thanh tú đẹp đẽ, tuyệt đối là thời tiết tốt để đi du ngoạn. Tuy rằng đang giữa hè, nhưng mà hai bờ sông xanh biếc, gió nhẹ từ mặt hồ mà tới lướt nhẹ qua mặt, khiến cho nhiệt độ giữa hè giảm đi vài phần. Hơn nữa bản thân là võ lâm cao thủ, một chút nóng này tính là cái gì. Cho nên trên mặt sông, tàu thuyền tới lui không ít, trừ bỏ ngư dân bản địa còn có không ít giang hồ nhân sĩ tới tham gia võ lâm đại hội. Đặc biệt là các thiếu hiệp hiệp nữ lần đầu bước ra giang hồ, đi tới Du Châu nổi danh, như thế nào có thể không du lãm một phen. Giữa hè thì tính là cái gì, bọn họ đều là cao thủ, thanh bần bất xâm(ý chỉ bản thân không phải là người thấp kém). Cho dù không có công lực cao thâm như vậy, bọn họ cũng không muốn bị đồng bạn cùng lứa khinh thường, cho nên trên mặt con sông này tàu thuyền không ít.

Giang Nam nước nhiều, có hồ có sông cũng có sông lớn. Giang Nam võ lâm nhân sĩ nhiều, trên đất liền có không ít, trên mặt nước cũng có không ít. Trên đất liền có chính tà, đương nhiên trên mặt nước cũng có. Người có dã tâm muốn phá hư an bình mỗi nơi đều không thiếu, lại càng không kể tới nơi này là giang hồ, là địa phương độc lập ở ngoài khống chế của triều đình, là nơi tập hợp của nhân sĩ không tuân thủ luật pháp và không thích trói buộc.

Trên mặt sông bên trong thành Du Châu, đương nhiên là gió êm sóng lặng, phong cảnh kiều diễm. Một khi ra khỏi thành, vết tích cảnh sắc không ai công tạo càng thêm nhiều dã tính phong thái, cũng dẫn tới không ít du khách. Chẳng qua cho dù mê người hơn nữa cũng không ai dám đi xa hơn. Nước Giang Nam đẹp nhưng mà bên dưới phần xinh đẹp này lại có mạch nước ngầm, chỉ cần không cẩn thận sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu không phải là thủy thủ thông thạo thì căn bản không dám đi.

Đương nhiên có lá gan lớn, gia thế hùng hậu, là danh môn ở Du Châu, Dương gia chính là một trong số đó. Ngồi trên con thuyền xa hoa của nhà mình, ỷ vào thuộc hạ là thuyền thủ thuần thục của mình, Dương Ưng mang theo Lãnh Vô Ngân, Phương Hữu ở tại đây hoành hành không cố kỵ, thoải mái du ngoạn nơi này. Bởi vì đi vào địa phương có nhiều những mạch nước ngầm cho nên nơi này du khách không nhiều, cảnh sắc phong cảnh càng thêm sáng sủa tươi mát, thiếu đi vài phần khó tưởng.

Ba người trẻ tuổi tài cao lớn mật đã muốn rời khỏi phạm vi thế lực của Dương gia tại Du Châu, nhưng mà ở phụ chân Du Châu ai mà không cấp cho Dương gia vài phần mặt mũi, Dương Ưng cũng không sợ. Đối với mảnh đất này Dương Ưng rất quen thuộc, liền vì hai người kia mở lời giới thiệu.

Đáng tiếc, lão thiên gia không để cho bọn họ được thanh nhàn du sơn ngoạn thủy như vậy, liền tìm phiền toái tới đây.


Mỗi một lần võ lâm đại hội đều có người muốn cản trở, tại đây như thế nào náo nhiệt, đủ loại dã tâm âm mưu. Thời điểm phát sinh đám người tụ tập, thời điểm đó chung quy sẽ phát sinh chút chuyện bất đồng với thường ngày. Tỷ như hiện tại, có người bạo gan không cho Dương gia Du Châu mặt mũi mà động thủ.

Kẻ hành động đã là bọn cướp tiếng tăm lẫy lừng trên mặt sông, không biết bọn hắn như thế nào tránh được tầm nhìn của mọi người, xuất hiện ở ranh giới Du Châu này. Hiện tại đám người Dương Ưng cũng không có nhàn rỗi để đi tham khảo vấn đề này, bây giờ bọn họ chính là rơi vào tình huống nước sôi lửa bỏng.

Dương Ưng kiêu ngạo cũng không có mang theo bao nhiêu hộ vệ theo. Mười mấy người, chỉ có một con thuyền. Mà địch nhân của bọn họ số lượng nhiều hơn bội lần, có hơn mười chiến thuyền, quây bọn họ lại. Tiễn bay tới, đám người Dương Ưng tuy rằng võ công cao cường, tuổi còn trẻ đã đứng số một số hai, thế nhưng mà bọn họ không phải là tông sư, không thể chống lại nhiều người, công lực có hạn. Hơn nữa đây là trên mặt nước chứ không phải trên đất bằng, tránh cũng không thể tránh, lui cũng không thể lui, liền ngay cả đáy thuyền cũng đều bị đục thủng, thuyền đã muốn chìm. 

Trên người Dương Ưng đã bị máu nhuộm lấy, có máu của chính mình, cũng có máu của kẻ cướp lên thuyền. Lúc này trên thuyền người còn sống chỉ còn có ba người bọn họ. Những kẻ cướp còn lại ở ngay tại trên thuyền của bọn hắn, trơ nhìn bọn họ từ từ chìm xuống.

“Lãnh Thiếu trang chủ, Phương nhị thiếu, xem ra là ta đã hại hai vị.” Người đề nghị du ngoạn là Dương Ưng, tự tin với thực lực Dương gia chính là hắn, quên đi có bao nhiêu kẻ muốn rục rịch cũng là hắn, chuyện này đều là lỗi của hắn.

“Ta tự nguyện cùng ngươi tới.” Lãnh Vô Ngân tay cầm kiếm vẫn thực chắc, tuy rằng mệt chết nhưng mà hắn vẫn như cũ không có buông kiếm trong tay.

“Vốn đang muốn nhìn một chút Du Châu ban đêm, không biết có còn cơ hội hay không.” Phương Thiên Hữu thở phì phò nói, võ công của hắn so ra còn kém hai người kia một chút, bất quá vẫn còn thoải mái nói.

“Ha ha ha, có thể cùng hai người các ngươi nhận thức, Dương Ưng cuộc đời này không uổng công.” Đối với phản ứng của Phương Thiên Hữu cùng Lãnh Vô Ngân, Dương Ưng thực thưởng thức. Giang hồ nữ tử (nam nữ), vốn không sợ chết.


“Ta cũng không muốn cùng ngươi chết, ta còn chưa tìm được vợ.” Phương Thiên Hữu phấn chấn lên.

“Ngươi không phải có Đường cô nương sao?” Dương Ưng cười nói.

“Ta tuyệt đối sẽ không thú tiểu hạt tiêu.” Phương Thiên Hữu nhếch miệng, tiểu hạt tiêu không phải là kiểu người hắn thích. Hắn biết tình cảm của tiểu hạt tiêu đối với hắn, cũng là bởi vì như vậy cho nên hắn mới chạy trốn. Đối với tiểu hạt tiêu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn quan tâm tiểu hạt tiêu, lo lắng cho tiểu hạt tiêu nhưng mà đó là thân tình. Hắn không rõ vì sao tiểu hạt tiêu lại sẽ thích hắn, hắn đối với tiểu hạt tiêu chỉ có cảm giác như đối với muội muội.

“Ta sẽ không chết ở nơi này.” Lãnh Vô Ngân kiên định nói. Có thể nhận thức Phương Thiên Hữu là may mắn của hắn, khiến cho hắn thơ ấu vốn tịch mịch có lạc thú. Nhận thức Dương Ưng cũng là may mắn của hắn, có được một người có thể trở thành đối thủ cạnh tranh. Đối với nhân sinh của mình, hắn thực vừa lòng. Đáng tiếc là ở tại một thế hệ là hắn vẫn chưa thể hoàn thành nguyện vọng của tổ tiên, tiếc nuối nhất của hắn chính là còn chưa lĩnh ngộ được kiếm đạo gì đó, cho nên hắn sẽ không chết ở nơi này, tuyệt đối sẽ không. Lãnh Vô ngân nắm thật chặt kiếm trong tay.

“Ta cũng sẽ không.” Phương Thiên Hữu nhìn thấy quang mang trong mắt bạn tốt, phụ họa nói. Đúng vậy, hắn mới không chết ở nơi này, hắn nhất định phải lấy một thê tử ôn nhu hiền thục, đây là mục tiêu của hắn, tuyệt đối không thể giống cha bị nương quản gắt gao như vậy.

“Như vậy liền hợp lại tạo ra một con đường sống đi.” Nhìn thấy hai người ý chí chiến đấu dâng cao, Dương Ưng sang sảng nói. Đúng vậy, bọn họ mới không chết ở nơi này, chỉ cần có một con đường sống, bọn họ sẽ không buông tha. Cho dù chết, bọn họ cũng muốn khiến những kẻ kia chôn cùng.

“Dương Ưng, nói thật, ta đối với ngươi kỳ thật rất khó chịu, nhưng mà hiện tại ta lại thấy ngươi thuận mắt hơn rồi.” Phương Thiên Hữu thành thật nói, hắn vẫn cảm thấy Dương Ưng người này rất dối trá, vốn là một người kiêu ngạo, cố tình lại muốn làm bộ như nam nhân tốt, làm cho người ta chán ghét. Bất quá xem hiện tại, Dương Ưng cũng là hán tử khẳng khái.


“Nói thật, đối với ngươi bộ dáng cà lơ cà phất, ta cũng rất không thuận mắt.” Giờ khắc này Dương Ưng cũng thẳng thắn nói. Phương Thiên Hữu có được thiên phú nhưng mà cũng không chịu cố gắng. Phương Thiên Hữu thân là Phương gia lão nhị, không cần kế thừa gia nghiệp, người nhà cũng không cần hắn có được võ công thực tốt hay trở nên nhã nhặn, cho nên Phương Thiên Hữu sống vẫn luôn thực nhẹ nhàng.

Dương Ưng hắn lại không được như thế, thân là Dương gia tam tử, hắn sẽ không cần kế thừa gia nghiệp, nhưng mà chính hắn lại không cam lòng. Chỉ vì là lão tam, hắn từ nay về sau sẽ phải phục tùng huynh trường sao? Không, tự tôn của hắn không cho phép, tuy rằng bọn họ ba huynh đệ cảm tình tốt lắm, nhưng đó là bởi vì phụ thân vẫn còn sống. Nếu có một ngày có người trở thành gia chủ, bọn họ còn có thể hay không bảo trì được quan hệ. Hắn đã từng sầu lo, hắn từng nghĩ tới có muốn hay không trở thành gia chủ, tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, thứ kia không phải là thứ hắn muốn, tông sư mới là thứ hắn muốn. Hắn muốn trở thành tông sư, người thứ nhất của Dương gia trở thành tông sư. Đây là dã tâm của hắn, cho nên hắn vẫn luôn nỗ lực.

“Bất quá hiện tại, ta có chút thích ngươi.” Thản nhiên đối mặt với sinh tử, Phương Thiên Hữu cũng không phải là tên kẻ quần áo lụa là như trong suy nghĩ của hắn.

“Đừng, ta không thích nam sắc.” Phương Thiên Hữu trêu ghẹo.

“Ta cũng không thích.” Dương Ưng đáp lễ.

“Các ngươi hai người rất xứng đôi.” Lãnh Vô Ngân chen vào nói, khóe miệng gợi lên một tia ý cười.

“Tảng băng, đừng dọa ta.” Phương Thiên Hữu cả người phát lạnh.

“Lãnh Vô Ngân, đừng đem ta cùng hắn gom vào với nhau.” Dương Ưng cũng không tiếp tục lễ độ, thẳng hô ra tên của Lãnh Vô Ngân. Có thể thấy được hắn đôi với gán ghép thành đôi này có bao nhiêu bất mãn, chán ghét mà nói. Khi nhìn tới Phương Thiên Hữu ánh mắt đều là ghét bỏ.


“Này, ánh mắt đó của ngươi là gì.” Nhìn tới ánh mắt Dương Ưng, Phương Thiên Hữu không hề cam tâm, “Nhà của ta là tiền tài bạc triệu, anh tuấn tiêu sái, không tốt nơi nào. Ngươi dám ghét bỏ ta, ta còn ghét bỏ ngươi ấy. Nếu ta thích nam sắc cũng không phải loại như ngươi, ta muốn sẽ như Tín vương…” Phương Thiên Hữu không dám nói tiếp.

Nghe được hai chữ Tín vương, Dương Ưng cùng Lãnh Vô Ngân trong mắt đều lướt qua phức tạp. Nam nhân cực mạnh kia, cho dù không thấy qua thực lực của y, bọn họ cũng không dám mạo phạm. Nhắc tới Tín vương, sẽ không thể nào không nhớ tới nam nhân yêu Tín vương kia. Bọn họ hai người đều thua ở trên tay người này, mà người kia hiện tại đã ở rất xa phía trước bọn họ. Khoảng cách xa bao nhiêu, bọn họ cũng không biết, bọn họ cả đời đều không đuổi theo kịp. Trước kia đều là Tam công tử của võ lâm, bọn họ hai người phấn khởi tiến lên. Mà hiện tại, bọn họ vẫn còn ở tại thời điểm mục tiêu trở thành tông sư, nam nhân kia đã chạy tới phía trước tông sư, trở thành siêu việt tông sư, lực lượng bản thân không dám tưởng tượng ra.

Ở tại ngày nào đó, rời đi nơi đó, bọn họ nhắc tới chuyện của hai người kia đều bị uy áp tới từ thiên địa áp bách, cảnh cáo bọn họ, đây là lệnh cấm sao? Chạm tới mệnh lệnh thiên mệnh, quản thúc sinh linh, đại biểu cho thiên ý sao? Thật sự là lực lượng làm cho người ta tuyệt vọng.

“Này, hai người các ngươi, không cần ngẩn ra, thuyền đã muốn chìm.” Nhìn thấy được nước tới đầu gối, Phương Thiên Hữu nhắc nhở hai người đang trầm mặc. Đối với uy áp tới từ thiên địa kia hắn đã trải qua, hắn cũng sợ hãi hai người có thể mệnh lệnh cho thiên địa, Nhưng mà Phương Thiên Hữu chưa bao giờ nghĩ tới cùng người kia ganh đua cao thấp, cho nên sợ hãi có, tuyệt vọng thì không tồn tại. Đối với tâm tình Lãnh Vô Ngân cùng Dương Ưng, hắn hiểu rõ, hôm nay sở dĩ hợp lại đi du ngoạn cũng là có ý tứ muốn giải sầu, nếu không, tảng băng vì sao sẽ đi theo. Chẳng qua, không nghĩ tới, hội ngộ lần này lại có việc ngoài ý muốn.

Dương Ưng lấy lại tinh thần, nhìn thấy nước dưới chân, xem bốn phía thuyền quây lại, tính toán một chút khoảng cách, “Lãnh huynh, Phương huynh.” Cách gọi có chút thân cận, “Ta xung phong, hướng phương là hướng kia. Nếu, lần này không chết, ta chắc chắc cùng Lãnh huynh, Phương huynh uống rượu ba ngày.”

“Ai muốn ngươi xung phong, uy phong cũng phải là ta uy phong. Sau khi trở về ta nhất định phải khiến ngươi say khướt.” Phương Thiên Hữu nhìn thấy phương hướng Dương Ưng chỉ, kiên định nói.

“Ta tới.” Lãnh Vô Ngân nhìn hai người nghiêm túc nói.


Bọn họ cũng không có tranh chấp, nhìn nhau cười, nếu còn có thể sống trở về, bọn họ nhất định sẽ tâm đầu ý hợp. Có thể có ngươi như vậy trở thành tri giao, đáng giá.

Không hề nhiều lời, ba người cùng nhau hướng một cái phương hướng phóng đi, bọn họ không phải người ngồi chờ chết. Ngẩn ở nơi này mà chết, chết thực quá uất ức. Người khác nhìn thấy sẽ nghĩ bọn họ là chết đuối, bọn họ kiêu tuyệt đối sẽ không chết như vậy. Tiến lên, cũng là chết, nhưng mà bọn họ sẽ kéo theo mấy kẻ chôn cùng.