[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 58

Sau khi Thượng Quan Khiêm rời khỏi tầm nhìn của Quân Hành Tuyệt liền ly khai Tín vương phủ, lúc này y đang đứng ở trên không trung kinh thành, nhìn xuống thành thị này. Mờ mịt trong mây, Thượng Quan Khiêm như ngồi trên giường mây, nhìn hình ảnh Quân Hành Tuyệt trong không trung, nhẹ nhàng phát ra tiếng cười không ai biết đến.

Quân Hành Tuyệt, coi như ngươi đã miễn cưỡng thông qua, tâm tính như vậy mới là thứ mà Vô Xá cần, tâm không sợ hãi chuyện gì, Vô Xá sẽ không để cho những người chỉ biết trốn tránh gia nhập, người của Vô Xá nhất định phải luôn tiến về phía trước, cho dù phía trước có vô số chướng ngại, vô số cực khổ, người của Vô Xá cũng tuyệt không trốn tránh.

Nhưng Quân Hành Tuyệt, ngươi còn phải qua một cửa nữa, con người hiện tại của ngươi quá yếu ớt, ta sẽ cho ngươi biết độ chênh lệch giữa chúng ta là nhiều bao nhiêu. Phất tay, hình ảnh trong không trung không còn là Quân Hành Tuyệt.

Nơi đó là biên cảnh giữa Nguyên Quốc cùng Viêm Quốc, hai nước toàn bộ đều đã tập kết, không khí căng thẳng lan tràn, nhưng thật rõ ràng, khí thế Nguyên Quốc từng chút hạ xuống, bởi vì địch quân có một vị tông sư. Quân đội Viêm Quốc tin tưởng mười phần, có tông sư theo chân bọn họ, bọn họ tất sẽ thắng.

Kèn thổi lên, Viêm Quốc bắt đầu tiến công, Nguyên Quốc ngoan cường chống cự lại, chiến mã tê rống, huyết nhục hoành phi (tung tóe), thanh âm binh khí giao kích, một tiếng rống lên đến tận trời, đây là chiến trường.

Cục diện giằng co khiến cho Viêm Quốc tông sư Liệt Nham ra tay, cũng giống như năm đó, không để ý đến quy tắc tông sư không được tham dự triều chính, tham gia vào hành vi giết hại. Thực lực của một tông sư ra sao, đáp án nằm trong cuộc hỗn chiến thế này, không một kẻ địch nào còn lại, toàn bộ đều ngã xuống dưới chân Liệt Nham. Kình khí cường đại quét tới hơn mười người, không biết mệt nhọc, bởi vì có nguyên khí bổ sung từ thiên địa thêm vào phần nội lực mất đi. Sự đáng sợ của tông sư không phải chỉ vì nội tức mạnh mẽ, mà là ở việc năng lượng của bọn họ cứ cuồng cuộn không dứt, sức mạnh không chút suy giảm, đây mới là chỗ đáng sợ nhất của tông sư.

Sau khi có Liệt Nham tham dự, Nguyên Quốc bắt đầu lui về phía sau, uy danh của tông sư là nỗi kiếp sợ với thế giới này đã lâu, không ai cho rằng mình có thể đối kháng với tông sư. Thế của Nguyên Quốc đã yếu đi, chỉ có thể lui.


Đúng lúc này, một đạo kiếm quang nhảy vào chiến cuộc, tàn sát quân đội Viêm Quốc.

Đó là Nguyên Quốc tông sư Quân Thường Hằng, sau khi biết thế cục biên cương đang căng thẳng, ông không dám nấn ná gì thêm, vội vàng chạy tới, mà binh sĩ tiếp viện vài ngày sau cũng sẽ đuổi tới.

Quân Thường Hằng xuất hiện khiến cho khí thế Nguyên Quốc tăng trở lại, Liệt Nham cũng đã nhìn thấy vị tông sư trẻ nhất xuất hiện sau hắn.

Quân đội song phương rất ăn ý thối lui lại, hiện tại ở đây có hai vị tông sư, bọn họ làm sao dám động thủ với hai người đó, từ trên không trung nhìn thấy, chiến trường dày đặc lại xuất hiện một khoảng đất trống.

Tông sư so đấu không phải là so đấu cao thấp về công lực, bởi vì bọn họ đều có nguồn bổ sung vô hạn, bọn họ so chính là kỹ xảo vận dụng, là lý giải. Liệt Nham trở thành tông sư đã mấy chục năm, Quân Thường Hằng lại chỉ có mười mấy năm, nhưng Quân Thường Hằng từng được đệ nhất tông sư Phương Cửu chỉ bảo, trước mắt chiến đấu hai người thế hoà, Liệt Nham kinh ngạc vì không ngờ vị tông sư trẻ tuổi này lại có thực lực tương đương với mình; Quân Thường Hằng chống đỡ có chút gian nan, rất mạnh, Liệt Nham này thật sự rất lợi hại.

Bởi vì Quân Thường Hằng đã đến, sĩ khí của Nguyên Quốc đại chấn, thế cục có chút vãn hồi. Nguyên Quốc cùng Viêm Quốc lại giằng co.

Người chỉ huy của song phương nhìn thấy cục diện trước mắt, biết cứ tiếp tục như vậy nữa ũng chẳng có ý nghĩa gì, đánh chuông thu binh. Binh lính hai nước lui ra, hai vị tông sư cũng thu tay lại, trở lại trận doanh của mình.

Thượng Quan Khiêm nhìn cuộc chiến tạm thời dừng kia, cũng thật đúng lúc, dùng bọn họ để bình phục lại hắc ám xao động, cũng để cho Quân Hành Tuyệt biết cho rõ hắn kém đến mức nào.

“Quân Hành Tuyệt, ngươi không mạnh lên là không được, nghĩ rằng chỉ cần đạt đến cấp tông sư là vô địch thiên hạ sao? Thế giới này rất lớn a.” Thượng Quan Khiêm phất tay, hình ảnh trong không trung lại chuyển thành Quân Hành Tuyệt.

Sau khi đã giải quyết xong khúc mắc của mình, Quân Hành Tuyệt chuẩn bị đi tìm Thượng Quan Khiêm nói cho rõ ràng, nhưng mà, khi hắn đi vào phòng của Thượng Quan Khiêm lại không nhìn thấy y. Hỏi mọi người trong vương phủ, họ cũng nói không nhìn thấy.


Mãi cho đến tận ban đêm, thân ảnh Thượng Quan Khiêm cũng chưa xuất hiện.

Sắc mặt Quân Hành Tuyệt cực kì kém, khi hắn vừa hiểu ra thì lại không thấy Khiêm đâu. Khiêm đến tột cùng đi đâu? Quân Hành Tuyệt cho gọi tất cả các thủ hạ của mình đi tìm.

Ba ngày, suốt ba ngày nay, một chút tin tức cũng không có.

Quân Hành Tuyệt sắc mặt càng ngày càng lạnh hơn, tâm lại càng trầm xuống.

Khiêm, ngươi đã quyết định hoàn toàn bỏ qua trẫm sao? Không, trẫm không cho phép, trẫm lãng phí nhiều thời gian như vậy, trốn tránh ngu xuẩn, sao có thể để cho ngươi rời đi, trẫm không cho phép. Bất luận ngươi ở nơi nào, trẫm vẫn sẽ tìm được ngươi, ngươi là của trẫm. Khiêm, ngươi trốn không thoát đâu.

“Đúng thời gian rồi, Diêm La.” Thượng Quan Khiêm tính thời gian, lúc này là được rồi.

“Chủ nhân.” Diêm La luôn yên lặng nhận được mệnh lệnh từ Thượng Quan Khiêm vội đáp lại.

“Để cho thủ hạ của Quân Hành Tuyệt phát hiện tung tích của chúng ta ở hướng biên cảnh.” Thượng Quan Khiêm phân phó.

“Vâng, chủ nhân.” Diêm La bắt đầu những thao tác. Thân là trí năng hệ thống hiện đại nhất vũ trụ, lúc Thâm Uyên Chi Liêm Cảnh đại nhân của Vô Xá chế tác ra bọn họ, không chỉ có khoa học kỹ thuật, các loại kỹ thuật khác cũng được dung hợp bên trong, đó là phương thức vận dụng sức mạnh mà các vị đại nhân của Vô Xá tổng kết ra được. Làm trí năng hệ thống của các vị đại nhân Vô Xá, cách vận dụng sức mạnh là phải biết đến, thậm chí thân mình có thể sử dụng. Thay vì nói bọn họ là trí năng hệ thống, không bằng nói bọn họ là kết tinh trí tuệ của Vô Xá, so với nhân loại, bọn họ chỉ là thiếu tình cảm mà thôi, còn về sức mạnh, bọn họ không kém hơn bất kì ai trong đại vị diện.


Tạo ra hành tung ở biên cảnh rất đơn giản, giả thuyết hình ảnh, gợi ý dấu hiệu giả nào trí não người, đều có thể làm được. Diêm La thực hiện phi thường dễ dàng.

Mà Quân Hành Tuyệt cũng thuận lợi nhận được, tin tức Thượng Quan Khiêm cùng Diêm La ở hướng chiến trường.

Nhận được tin tức, Quân Hành Tuyệt nhíu mi, chiến trường, Khiêm vì sao lại đi đến đó? Nơi đó rất nguy hiểm.

“An Thịnh, gọi Đỗ Thành đến.” Quân Hành Tuyệt mệnh lệnh, mặc kệ nguyên nhân là gì, không thể để cho Khiêm gặp nguy hiểm, phải mang Khiêm trở về trước, cho dù phải dùng đến thủ đoạn cùng sức mạnh cũng phải mang Khiêm trở về.

Đỗ Thành rất nhanh liền cùng An Thịnh vào điện, quỳ gối trước mặt Quân Hành Tuyệt chờ mệnh lệnh.

“Triệu tập một ngàn cấm quân, chuẩn bị khoái mã, theo trẫm xuất phát.” Quân Hành Tuyệt mệnh lệnh ngắn gọn, cũng không nói nguyên nhân gì.

“Vi thần tuân chỉ.” Đỗ Thành không dám có nghi vấn, bởi vì hiện tại Quân Hành Tuyệt khiến cho người ta có cảm giác không thể làm trái. Đỗ Thành rõ ràng nhận thấy Quân Hành Tuyệt thay đổi, so với trước kia, Quân Hành Tuyệt hiện tại càng khiến cho người ta khó có thể tiếp cận, không, phải nói là không dám tiếp cận. Bởi vì chênh lệch, chênh lệch rõ ràng hơn rất nhiều so với trước kia, chênh lệch giữa đế vương cùng phàm nhân.

Sau khi Đỗ Thành lui ra, Quân Hành Tuyệt triệu Huyễn Ảnh ra.

“Huyễn Ảnh, An Thịnh, thời khắc lưu ý người của các ngươi, không được để mất Khiêm.” Lúc này Khiêm rời đi, ở trong lòng Quân Hành Tuyệt tạo thành ám ảnh không nhỏ. Bất luận là An Thịnh hay là Huyễn Ảnh, không một ai phát hiện ra Khiêm biến mất lúc nào, suốt ba ngày cũng không có tin tức gì. Bọn họ khi nào thì ra khỏi cửa phủ, khi nào thì ra đến cửa thành, không có tin tức gì, tựa như đột nhiên xuất hiện ở nơi đó vậy, không có dấu vết gì.


Quân Hành Tuyệt không cho rằng thủ hạ của mình là vô năng, nhưng bọn họ quả thật không phát hiện ra tung tích của Khiêm, mà hiện tại lại phát hiện tung tích, Quân Hành Tuyệt hoài nghi là do Thượng Quan Khiêm cố ý để lộ. Quân Hành Tuyệt không thể nào không sầu lo, nếu Khiêm cố ý che dấu hành tung, hắn có thể tìm ra sao? Có phải hắn vĩnh viễn tìm cũng không thấy được bóng dáng của Khiêm. Tưởng tượng đến đây, Quân Hành Tuyệt không cách nào không sợ hãi, sợ hãi vì sẽ không còn gặp lại. Không, Khiêm, thiên hạ này là của trẫm, chỉ cần ngươi còn ở trên đời, trẫm nhất định sẽ tìm được ngươi, trẫm không thể mất đi ngươi, tuyệt đối không thể.

Nhưng là vì sao? Khiêm, ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ gì, đột nhiên rời đi, sau đó lại cố ý bại lộ hành tung, ngươi đang dẫn trẫm đến biên cảnh sao? Quân Hành Tuyệt không rõ, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục nghĩ, bởi vì tìm được Thượng Quan Khiêm quan trọng nhất, có nghi hoặc gì đợi gặp mặt hỏi đi.

“Tuân chỉ.” An Thịnh cùng Huyễn Ảnh lĩnh mệnh, Thượng Quan Khiêm đột nhiên rời đi cũng khiến cho bọn họ ngoài ý muốn, tuy rằng bọn họ chủ yếu giám thị không phải là Tín vương, nhưng hai người sống rời khỏi vương phủ như thế nào bọn họ cũng không có phát hiện, không thể không khiến cho hắn hoài nghi thủ hạ của mình thất trách. Sau bọn họ cũng có hỏi qua, thủ hạ của bọn họ không có gì đíc thất trách, nhưng Tín vương cùng Diêm La đến tột cùng đã rời khỏi Tín vương phủ thế nào, đây là một điều bí ẩn.

Sau khi Đỗ Thành tập kết đội nhân mã xong, Quân Hành Tuyệt lập tức ly khai kinh thành. Cái gì quân quốc đại sự, cái gì tai hoạ ngầm, cái gì nguy hiểm, Quân Hành Tuyệt căn bản mặc kệ, quan trọng nhất trên đời này là Khiêm, hắn đã bỏ qua một lần, sẽ không tái phạm sai lầm này lần thứ hai.

Dọc theo đường đi, Quân Hành Tuyệt muốn đuổi theo Thượng Quan Khiêm, nhận được tin tức từ Thượng Quan Khiêm cách phía trước không xa, nhưbng chưa từng đuổi theo kịp.

Quân Hành Tuyệt đã hiểu được, hành tung của Khiêm quả thật là do y cố ý lộ ra, nhưng mà muốn dẫn đến chiến trường, đến tột cùng là vì sao? Quân Hành Tuyệt không rõ, hắn đoán không ra suy nghĩ của Khiêm.

Mặc kệ Quân Hành Tuyệt nghĩ như thế nào, hắn chung quy cũng đã tới chiến trường. Sau đó đi tới nơi Nguyên Quốc đóng quân.

“Hoàng thượng.” Trấn vương Quân Thường Hằng nhíu mày nhìn Hoàng thượng xuất hiện ở đây, vì sao Hoàng thượng lại ở chỗ này.

“Hoàng thúc, ngươi có thấy Khiêm không?” Vừa thấy Quân Thường Hằng, Quân Hành Tuyệt lập tức hỏi.

“Không có.” Mi mắt Quân Thường Hằng nhăn càng sâu, Khiêm? Không phải Hoàng huynh? Đây là làm sao vậy? Quân Thường Hằng đánh giá cẩn thận Quân Hành Tuyệt, sau đó phát hiện Quân Hành Tuyệt chỉ còn cách tông sư có một bước, hơn nữa khí chất cả người càng thêm thâm túy so với trước kia, khí chất đế vương lại càng thâm trầm, ánh mắt bình thản, nhưng khiến cho người ta cảm giác đó mới là ngạo nghễ độc tôn của bậc đế vương. Trong khoảng thời gian ngắn mà đã xảy ra chuyện gì?


Đúng lúc này, kèn thổi lên, Viêm Quốc có hành động. Quân Thường Hằng lập tức chỉnh đốn trang bị, chuẩn bị nghênh chiến, giao thủ một lần với Liệt Nham, tuy rằng là thế hoà, nhưng ông biết, ông còn kém Liệt Nham một chút, nhưng bởi vì ông đã xuất hiện, Viêm Quốc không dám gây trở ngại gì, lúc này Liệt Nham hẳn là sẽ giải quyết ông trước đi.

Mà đúng lúc này, Thượng Quan Khiêm vẫn luôn quan sát hết thảy cũng phất tay khiến cho hình ảnh trong không trung biến mất, từ trên chiếc giường mây đứng lên, “Đến lúc rồi.”