[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 56

Bởi vì cái chết của Mai phi, Quân Hành Tuyệt không rảnh suy tư về vấn đề tình cảm của mình với Thượng Quan Khiêm nữa.

Mai phi là công chúa Viêm Quốc, Vị trí của Viêm Quốc là ở phía Tây Bắc của Nguyên Quốc, Nguyên Quốc lấy giàu có xưng hùng thiên hạ, Viêm Quốc lại lấy binh cường trứ danh. Viêm Quốc không được tính là một đất nước rộng lớn, nhưng nó là nỗi phiền não suốt mấy tiểu đại nay, người dân Viêm Quốc hung mãnh, người người học võ, Hoàng Đế của các triều đại Viêm Quốc đều có dã tâm bừng bừng, luôn muốn thôn tính Nguyên Quốc, nhưng chưa từng thành công, Nguyên Quốc vẫn luôn đề phòng Viêm Quốc, đóng quân rất nhiều ở vùng biên giới tây bắc. Biên cảnh tây bắc chiến loạn không ngừng, nhưng hai nước ai cũng không làm gì được ai, Viêm Quốc binh hùng tướng mạnh, Nguyên Quốc nhân tài đông đúc, không ngừng giằng co.

Hơn mười năm trước, Viêm Quốc xuất hiện tông sư Liệt Nham, con gnười Liệt Nham này ái quốc hộ đoản (bao che khuyết điểm cho nước mình), bởi vì mệnh lệnh của Hoàng Đế Viêm Quốc mà không để ý đến ước định giữa các tông sư, dẫn quân tiến công Nguyên Quốc, nhờ sức mạnh tông sư mà công phá phòng tuyến tây bắc. Chỉ là Viêm Quốc cũng không đắc ý được bao lâu, tông sư Phượng Cửu của Nguyên Quốc xuất sơn đả bại Liệt Nham, bất đắc dĩ lui về Viêm Quốc. Cuộc chiến này, hai đại tông sư của thiên hạ tranh hùng, Phượng Cửu chiến thắng, được tôn làm đệ nhất tông sư, Liệt Nham bế quan. Biên cảnh tây bắc yên ổn đôi chút.

Nhiều năm qua, Liệt Nham bởi vì bại bởi Phượng Cửu nên vẫn bế quan. Viêm Quốc cũng bởi vì có Phượng Cửu tồn tại, sau lại có thêm tông sư Vương gia Quân Thường Hằng, Viêm Quốc không dám hành động thiếu suy nghĩ, cùng đợi Liệt Nham xuất quan.

Năm năm trước, Liệt Nham xuất quan, biên cảnh lại trở nên căng thẳng, cũng là khi đó Mai phi kiêu ngạo tiến vào Nguyên Quốc bái phỏng (ra mắt), gặp Quân Hành Tuyệt, đã đánh mất tâm của mình, một lòng muốn gả cho Quân Hành Tuyệt.

Mai phi không chỉ là công chúa Viêm Quốc, nàng còn là ngoại tôn nữ (cháu gái) của Liệt Nham, quan hệ huyết thống độc nhất, Liệt Nham hộ đoản phi thường thương yêu Mai phi, Mai phi một lòng muốn gả, Viêm Quốc quốc chủ cùng Liệt Nham cũng đồng ý, bởi vì hiện tại Nguyên Quốc có hai vị tông sư canh giữ, không phải dễ dàng đối phó được.

Sau khi Mai phi nhập Quốc sau, biên cảnh hai nước đã yên ổn đội chút. Mai phi kiêu ngạo cũng là bởi vì có chuyện này, chỉ cần nàng trở thành Hoàng Hậu, hài tử của nàng chính là Hoàng Đế tương lai, có được huyết mạch của Viêm Quốc cùng Nguyên Quốc, có tông sư che chở, hai quốc gia có thể yên ổn, thậm chí nhất thống. Cho nên nàng vẫn cho rằng mình nhất định sẽ trở thành Hoàng Hậu.


Hiện tại Mai phi tử vong ngoài ý muốn, vị quốc chủ dã tâm bừng bừng của Viêm Quốc tìm được một cái cớ rất tốt, Liệt Nham hộ đoản mất đi huyết thống quan hệ duy nhất, cũng đánh mất lý trí, thế cục khẩn trương. Sau khi Mai phi tử vong, Quân Hành Tuyệt lập tức tăng thêm phòng bị biên cảnh tây bắc, ra lệnh cho Trấn vương canh giữ vùng tây bắc.

Nhưng lúc Trấn vương nhận được mệnh lệnh canh giữ tây bắc, Trấn vương đưa ra yêu cầu muốn Tín vương làm giám quân (giám thị quân đội), bị Quân Hành Tuyệt cự tuyệt, lúc ấy ở trên đại điện. Hai người khắc khẩu, Trấn vương không chịu nhường bước, Quân Hành Tuyệt phẩy tay áo bỏ đi. Mấy ngày sau, Quân Hành Tuyệt vẫn không đáp ứng yêu cầu của Trấn vương, mà tây bắc truyền đến tin tức Viêm Quốc có dị động (hành động dị thường), Trấn vương lấy đại cục làm trọng, không nói thêm nữa, đi tây bắc trước.

Mười ba tháng giêng, tiết trời đã ấm trở lại, bầu không khí của năm mới thì vẫn còn đó, nhưng triều đình lại bắt đầu căng thẳng, bởi vì tây bắc có thể nổi lên chiến sự.

Quân Hành Tuyệt cũng chú ý đến động tĩnh ở tây bắc, đây là cửa ải khó khăn nhất của hắn từ khi đăng cơ cho tới nay. Nhưng lúc để cho Hoàng thúc canh giữ tây bắc, hắn đã cự tuyệt  yêu cầu của Hoàng thúc. Bởi vì hắn biết tính toán của Hoàng thúc, chiến tranh là tàn khốc, ai cũng không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì, Hoàng thúc muốn lợi dụng cơ hội này giết người đã nhiễu loạn tâm hắn – Hoàng huynh. Hắn sao có thể cho phép chuyện như vậy, cho dù tây bắc bị công phá cũng không là gì cả, thiên hạ này không quan trọng bằng Hoàng huynh. Bất luận nơi biên cảnh nhiều người chết hơn nữa cũng không sao, cho dù thiên hạ rối loạn cũng không hề chi, cho dù Nguyên Quốc bởi vậy mà suy bại cũng không quan trọng, chỉ cần Hoàng huynh còn sống, chỉ cần Hoàng huynh còn ở bên người hắn.

Sau khi đem chiến sự khẩn trương sắp tới an bài thỏa đáng, Quân Hành Tuyệt lại có một chút thời gian rãnh rỗi, đi tới Tín vương phủ cùng Thượng Quan Khiêm uống trà chơi cờ.

“Trẫm lại thua rồi.” Quân Hành Tuyệt buông quân cờ nhận thua. Chưa từng thắng qua một lần, cùng Hoàng huynh chơi cờ, hắn không thể thắng. Không phải cố ý muốn nhường, mà là kì lực của Hoàng huynh quá cao, gần như là thiên hạ vô địch, bất luận là bố cục như thế nào cũng không có tác dụng, Hoàng huynh thắng rất dễ dàng.

“Kì của Hoàng đệ rất có tiến bộ.” Thượng Quan Khiêm thu xếp lại những quân cờ trên bàn, cười nói. Mỗi một lần cùng Quân Hành Tuyệt chơi cờ đều có thể phát hiện thấy sự tiến bộ của hắn, cho dù là y cũng phải thừa nhận khả năng thiên phú trong Quân Hành Tuyệt, cho dù là trong vị diện cũng tuyệt đối có khả năng là người đứng đầu. Chỉ tiếc, người như vậy lại bị hạn chế trong chính vị diện của mình, không thấy được sự rộng lớn của thế giới.

“Vẫn đều luôn bại bởi Hoàng huynh.” Chỉ cần ở nơi này, Quân Hành Tuyệt mới có thể buông xuống gánh nặng trong lòng, thoải mái nói chuyện. “Một ván nữa đi, Hoàng huynh.”

“Hảo.” Thượng Quan Khiêm không cự tuyệt.

An Thịnh châm trà cho Hoàng thượng cùng Thượng Quan Khiêm, hắn không thể để cho tông sư Diêm La tự thân động thủ được. Diêm La trầm mặc nhìn, im lặng không nói lời nào, khiến cho người ta thậm chí quên mất tồn tại của người này.


Quân cờ chậm rãi được dàn ra trên mặt bàn, Quân Hành Tuyệt cau mày nghĩ kì lộ (nước đi cờ).

“Hoàng đệ.” Thượng Quan Khiêm đột nhiên mở miệng gọi.

“Chuyện gì? Hoàng huynh.” Sơ khai nhíu chặt đích mi, Quân Hành Tuyệt hỏi.

“Vì sao không đồng ý để cho ta làm giám quân?” Thượng Quan Khiêm hỏi.

Cánh tay cầm quân cờ của Quân Hành Tuyệt dừng lại một chút, sau đó thả xuống bàn cờ, “Nơi đó rất nguy hiểm.”

“Trên thế giới này không cò gì là nguy hiểm đối với ta cả.” Thượng Quan Khiêm lạnh nhạt nói, trong đó là kiêu ngạo.

“Trên chiến trường, chuyện gì cũng đều có thể.” Quân Hành Tuyệt giải thích. Hoàng thúc tính tìm cơ hội giết Hoàng huynh ở trên chiến trường, hắn sẽ không cho Hoàng thúc có cơ hội này.

“Hoàng đệ, là muốn bảo hộ ta sao?” Thượng Quan Khiêm nghiêm túc nhìn Quân Hành Tuyệt.

“Đúng vậy, trẫm không muốn Hoàng huynh có nguy hiểm gì.” Quân Hành Tuyệt không để cho tình cảm trong đáy mắt hiện lên, chỉ là thắng thắn nhìn Thượng Quan Khiêm.


“Hoàng đệ, còn nhớ rõ ta từng nói với ngươi, ta muốn khảo nghiệm ngươi chứ?” Thượng Quan Khiêm không tiếp tục đề tài, hỏi.

“Trẫm nhớ rõ.” Hoàng huynh khảo nghiệm, cơ hội trở thành đồng bạn của Hoàng huynh, cơ hội tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Ta vẫn luôn nhìn người, quan sát ngươi, nhưng Quân Hành Tuyệt, ngươi thay đổi.” Thượng Quan Khiêm không xưng Hoàng đệ, mà kêu thẳng tên Quân Hành Tuyệt.

Quân Hành Tuyệt trong lòng cả kinh, “Trẫm thay đổi gì?” Trên mặt có ý cười gượng ép, Hoàng huynh phát hiện ra chuyện gì. Hơn nữa còn gọi thẳng tên của hắn.

“Lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi ngạo mạn, sự ngạo mạn của người không đem thiên hạ để vào mắt, đối với ta, trong mắt ngươi là đánh giá, là lợi dụng, là tính kế.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói.

Quân Hành Tuyệt không cách nào chống đỡ, hắn quả thật đã từng nhìn Hoàng huynh như vậy, đánh giá  lợi dụng, tính kế Hoàng huynh, nhưng sau khi biết tình cảm của mình, hắn không thể lại dùng tâm tính như thế đối mặt với Hoàng huynh, “Thực xin lỗi.” Quân Hành Tuyệt giải thích, vì những tâm tư mà mình từng có.

“Ngươi không cần giải thích, ta cũng không cho rằng ngươi làm sai.” Đúng vậy, Quân Hành Tuyệt trước kia không có sai.

“Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt không hiểu được.

“Địa vị của ngươi khiến cho ngươi phải dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người khác, đánh giá giá trị của mỗi người, suy nghĩ đến những cách có thể sử dụng bọn họ, đây không phải sai.” Thượng Quan Khiêm không phải đang an ủi Quân Hành Tuyệt, mà là nói ra sự thật.


“Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt có chút cảm động, Hoàng huynh hiểu hắn, đúng vậy, tính toán với mỗi người, tổ gia gia cũng được, Hoàng thúc cũng được, hắn đều tính toán, bây giờ Hoàng thúc yêu cầu cho Hoàng huynh giám quân, hắn biết tính toán của Hoàng thúc, hắn cự tuyệt  Hoàng thúc yêu cầu, là bởi vì không muốn để cho Hoàng huynh đi, một nguyên nhân khác là hắn chắc chắn, cuối cùng Hoàng thúc nhất định sẽ thỏa hiệp. Bởi vì Nguyên Quốc trong mắt Hoàng thúc rất nặng. Sau đó là tổ gia gia, cho dù Hoàng thúc không đi, hắn còn một con bài chưa lật nữa – chính là vị tông sư đó, Phượng Cửu – người từng đánh bại Liệt Nham, tổ gia gia của hắn. Đối với hai người luôn quan tâm đến hắn kia, hắn cũng biết lợi dụng tình cảm.

Thế nhưng chỉ có Hoàng huynh là không, chỉ có Hoàng huynh hắn mới không mong muốn lợi dụng. Lúc Mai phi trúng độc bỏ mình, La Thái y tra không ra nơi độc phát, nên muốn hắn đi hỏi Hoàng huynh – người có y thuật cao minh hơn, nhưng hắn không muốn. Hoàng huynh từng nói qua, chỉ cần thời gian tử vong không quá một canh giờ (hai tiếng), y đều có thể cứu sống, thời gian tử vong của Mai phi vẫn có thể nhờ Hoàng huynh cứu trị, nhưng hắn vẫn không sai người gọi Hoàng huynh đến.

Có một phần nguyên nhân là bởi vì Mai phi là phi tử của hắn, hắn không muốn để cho Hoàng huynh tiếp xúc với những nữ nhân trong hậu cung, bởi vì hắn sẽ có cảm giác chột dạ, cho dù Hoàng huynh không nhận tình cảm của hăn, hắn vẫn có loại cảm giác này, cảm giác phản bội Hoàng huynh. Còn một phần nguyên nhân còn lại chính là, không muốn để cho Hoàng huynh tham dự chuyện này, hắn không muốn khiến Hoàng huynh sinh cảm giác bởi vì mình hữu dụng nên hắn mới có thể đối tốt với mình như vậy.

“Quân Hành Tuyệt, ta muốn chính là đồng bạn, đồng bạn cùng sinh cùng tử với ta, cùng nhau chiến đấu, ta không cần ngươi bảo hộ thật cẩn thận, biểu hiện của ngươi khiến cho ta thật thất vọng.” Trên mặt Thượng Quan Khiêm đã không còn ý cười ôn hòa, vẻ mặt bình tĩnh nói hết.

Quân Hành Tuyệt mở to mắt, muốn nói gì đó, rồi lại bởi vì kiêng dè cái gì, cuối cùng cũng không nói ra.

“Lúc ngươi đối mặt với ta, ánh mắt của ngươi đang trốn tránh, ta nhìn không thấy được sự tự tin, sự ngạo nghễ của ngươi, Quân Hành Tuyệt, ngươi như vậy không có tư cách trở thành đồng bạn của ta.” Thượng Quan Khiêm tiếp tục nói, những lời khiến cho tâm Quân Hành Tuyệt bắt đầu trầm xuống.

Hoàng huynh, là đang nói cho trẫm, hắn đã không có tư cách sao? Không, không phải, Hoàng huynh, trẫm, là bởi vì yêu ngươi, cho nên muốn bảo hộ ngươi, cho nên trốn tránh ánh mắt ngươi, trẫm sợ ngươi sẽ phát hiện tình cảm của trẫm, chán ghét trẫm, rời bỏ trẫm, cho nên trẫm mới có thể thật cẩn thận đối đãi ngươi, trẫm có thể nhìn cả thiên hạ với ánh mắt đầy tự tin, nhưng khi đối mặt với ngươi, trẫm không tự tin được.

“Hoàng huynh, trẫm...” Trên mặt Quân Hành Tuyệt toát ra kích động rõ ráng, muốn nói, rồi lại không thể nói.

“Quân Hành Tuyệt, sự kiên nhẫn của ta sắp hết rồi, cho nên ta nhắc nhở ngươi, trước khi kiên nhẫn của ta hoàn toàn dùng hết, mà ngươi vẫn chưa làm được, như vậy ngươi sẽ không có tư cách gia nhập chúng ta.” Đúng vậy, sự kiến nhẫn của y đã sắp hết, nhưng đến tận bây giờ, Quân Hành Tuyệt còn chưa tỉnh ngộ, y cho Quân Hành Tuyệt cơ hội cuối cùng, nhắc nhở cho hắn, nếu Quân Hành Tuyệt vẫn không thể khiến cho y vừa lòng, vậy bỏ qua thôi.

Nghe thấy lời của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt dần dần tỉnh lại, còn có cơ hội, còn có cơ hội nữa.


“Quân Hành Tuyệt, ta nói cho ngươi biết khảo nghiệm ta dành cho ngươi.” Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt, nói.

Quân Hành Tuyệt không dám thất thần, nghiêm túc nghe, hắn sẽ làm được, chuyện Hoàng huynh đến tột cùng khảo nghiệm hắn cái gì, hắn một chút cũng không rõ ràng, nhưng hiện tại Hoàng huynh nói cho hắn, vậy hắn nhất định sẽ làm được.