[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 44

Nhóm nha dịch tuần tra nhận được tin tức lập tức chạy tới hiện trường, hỏi rõ tình huống xong lập tức hướng thượng ti Kinh Triệu Duẫn hồi báo, dưới chân thiên tử mà dám bên đường giết người rồi thong dong rời đi, Kinh Triệu Duẫn làm quan luôn chính trực lập tức mệnh lệnh thủ hạ truy bắt hung thủ.

Mà lúc này Thượng Quan Khiêm đã về tới vương phủ, thủ hạ của Kinh Triệu Duẫn đương nhiên tìm không thấy người, căn cứ vào lời nói của những người tại hiện trường, giết người là một nam tử lãnh túc, ra lệnh giết là một vị công tử tiểu biểu cho hai chữ quân tử, tướng mạo xuất chúng, khí chất văn nhã, cách ăn mặc cao quý, bên người là một nha đầu tú lệ, còn có hai hộ vệ, mục tiêu hẳn là rất dễ tìm, ở trong chợ, bọn họ tìm thấy rất nhiều người đã nhìn thấy hung thủ, chỉ là sau khi bọn họ ra khỏi chợ thì không còn tung tích nào nữa. Những người cuối cùng nhìn thấy hung thủ nói bọn họ hướng về khu vực nơi ở của các nhà quyền quý, nơi đó có không ít gia đình các quan viên và danh môn.

Bọn nha dịch không dám tự tiện làm chủ, trở về báo cáo, Kinh Triệu Duẫn nghĩ, sẽ không là công tử nhà ai chứ? Nhưng mà nhóm công tử trong kinh thành, nơi của hắn đều có tư liệu, không ai dạng như vậy cả. Từ khi Kinh Triệu Duẫn nhậm chức cho tới nay, đám công tử quần áo lụa là trong kinh thành đều không dám xuất môn gây chuyện, bởi vì hắn thiết diện vô tư, tuyệt không khoan dung. Tên Hách Cầu này, là theo vị Lại bộ thị lang mới nhậm chức dọn tới đây, không quen thuộc với chuyện trong kinh thành, giữa đường đùa giỡn một vị công tử nên mới bị giết. Phải nói, vị Hách Cầu kia cũng là tự làm tự chịu, bất quá, dưới sự quản lý của Kinh Triệu Duẫn hắn mà lại tùy tiện giết người như vậy, cho dù có lý cũng không được. Nếu phương hướng mà nhóm người kia đi là nơi đó, như vậy phải xin Hoàng thượng lệnh lùng bắt. Hắn chỉ là một Kinh Triệu Duẫn, không có quyền tự tiện điều tra nơi đó, chỉ có Hoàng thượng dụ lệnh mới có thể.

Nghĩ, Kinh Triệu Duẫn cấp tốc tiến cung diện thánh.

Kinh Triệu Duẫn ra lệnh thủ hạ đem tin tức báo cho Lại bộ thị lang mới nhậm chức, dù sao người chết chính là con y. Nhận được tin, chân Lại bộ thị lang mềm nhũn, kia là đứa con duy nhất của y, cho tới nay đều hết mực sủng ái, biết nó hảo nam sắc cũng không quản, nam tử không giống với nữ tử, không nhiều phiền toái, cấp cho chút tiền là có thể đuổi đi, chỉ cần đứa con này của y lưu lại hậu đại là được. Y đã thay Hách Cầu định việc hôn nhân, y suy nghĩ biện pháp, vì Hách Cầu làm một thân phận sĩ tử, y lại vừa vặn nhậm chức, vốn tưởng rằng lần này thực dễ dàng để cho đứa con trở thành tiến sĩ, chờ thi Hương xong sẽ thành hôn, song hỷ lâm môn, không ngờ lại biến thành như vậy. Lại bộ thị lang túm áo nha dịch, lớn tiếng hỏi, hung thủ là ai? Vị nha dịch đem sự tình nói ra, báo cho biết nơi cuối cùng mà hung thủ biến mất không thể tự tiện điều tra, Kinh Triệu Duẫn đã tiến cung thỉnh chỉ. Lại bộ thị lang sao có thể ngồi ở trong nhà chờ tin tức, thay đổi quần áo rồi cũng tiến cung.

Tử Yên trở lại vương phủ, đem sự tình nói cho Hứa quản gia, Hứa quản gia lập tức lệnh Tử Yên tiến cung diện thánh, với thân phận của Tín vương, giết một tên đăng đồ tử (tên bại hoại) không là gì hết, chỉ là Kinh Triệu Duẫn tính tình ngay thẳng, nhất định sẽ diện thánh xin điều tra, còn tên Lại bộ thị lang nhất định sẽ đi cáo trạng. Bọn họ cũng không sợ, bởi vì Hách Cầu đùa giỡn Tín vương, không nói đến thân phận Tín vương, chỉ tính tâm tư của Hoàng thượng đối Tín vương thì sẽ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ người như vậy. Ông sở dĩ bảo Tử Yên tiến cung là vì muốn đem sự tình nói cho Hoàng thượng sớm một chút, nếu bị hai người kia giành trước, Hoàng thượng không biết chuyện gì đã xảy ra, riêng chuyện giết người ở kinh thành thì Hoàng thượng sẽ hạ lệnh điều tra, thời điểm tra được là Tín vương, Hoàng thượng nhất định sẽ bảo vệ Tín vương, người chịu tai ương sẽ là bọn họ, bọn họ tới nơi này một là vì chiếu cố Tín vương, cũng là vì đem cuộc sống của Tín vương nói cho Hoàng thượng, không phải là giám thị, đã biết tâm tư Hoàng thượng, bọn họ hiểu Hoàng thượng quan tâm Tín vương. Chuyện lớn như vậy mà báo cho Hoàng thượng trễ hơn người khác, Hoàng thượng sẽ tức giận đến cỡ nào. A, cuộc sống thanh nhàn của ông, tuyệt đối không thể để nó bị hủy được.


Quân Hành Tuyệt lúc này đã săn được con mồi vừa ý, hai hồ ly lông mao trắng thuần, cũng đủ làm cho Hoàng huynh kiện áo khoác. Quân Hành Tuyệt tâm tình rất tốt, sai người đem con mồi chuyển cho chế y cục, Quân Hành Tuyệt thay quần áo, nâng chén trà lên uống. Trà này là Địch Trần mới, Hoàng huynh cho cách đây không lâu. Nghĩ đến việc trà là do Hoàng huynh đưa, Quân Hành Tuyệt liền cực kì thỏa mãn.

“Hoàng thượng, Tử Yên cầu kiến.” An Thịnh vốn không muốn quấy rầy đâu, nhưng Tử Yên là từ Tín vương phủ đến, hơn nữa thần sắc không tốt, sự tình liên quan Tín vương, An Thịnh không dám không báo. “Kinh Triệu Duẫn cũng cầu kiến.” Kinh Triệu Duẫn cầu kiến là thông qua nghi trượng thái giám truyền đến, Tử Yên có quyền lợi xuất nhập cung, cho nên trực tiếp gặp được hắn, báo cho hắn thông cáo.

“Tử Yên?” Người ở bên Hoàng huynh, nàng tiến cung làm chi, chẳng lẽ Hoàng huynh có chuyện. “Để cho nàng tiến vào, kêu Kinh Triệu Duẫn chờ.” Ở trong lòng Quân Hành Tuyệt, chuyện gì cũng kém quan trọng hơn Hoàng huynh.

“Tuân chỉ.” An Thịnh kêu Tử Yên tiến vào, Tử Yên quỳ thỉnh an.

“Hoàng huynh có chuyện gì?” Quân Hành Tuyệt ngồi trên tháp hỏi.

“Tín vương không có việc gì,” Tử Yên không biết phải nói như thế nào, trời ạ, nàng bị Hứa quản gia lừa, loại chuyện này cứ viết báo cáo trình lên Hoàng thượng như lúc trước không được sao, nàng sao lại tự dẫn xác đến thế này, sau khi nói ra, nàng phải đối mặt với lửa giận của Hoàng thượng như thế nào, “Chỉ là Diêm La đại nhân giết người.”

“Diêm La?” Quân Hành Tuyệt nhíu mày, sao lại là chuyện của Diêm La. Giết có một người thôi mà. Không đúng, Diêm La không có mệnh lệnh của Hoàng huynh thì sẽ không giết người, đối với loại tính cách không thèm để ý đến bất kì người nào hay sự tình nào ngoài Hoàng huynh của Diêm La hắn rất hiểu, trừ phi Hoàng huynh ra lệnh, hoặc là có ai uy hiếp đến Hoàng huynh, Diêm La tuyệt đối sẽ không chủ động ra tay, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Quân Hành Tuyệt lớn tiếng hỏi.


Tử Yên đang quỳ run dữ dội, sau đó cẩn thận mở miệng, “Hôm nay Tín vương ra chợ, “

Quân Hành Tuyệt nhíu mi, Hoàng huynh xuất môn, sớm biết vậy đã không đi săn thú, đến chỗ Hoàng huynh, cùng Hoàng huynh đi dạo.

“Thời điểm giữa trưa, Vương gia đến Mãn Viên Xuân dùng bữa. Nhưng do sĩ tử tham gia thi Hương rất đông, cho nên Mãn Viên Xuân không còn chỗ trống, Vương gia cũng chưa nói gì, chuẩn bị rời đi.” Tử Yên nuốt nước miếng.

Tử Yên tạm dừng, để cho Quân Hành Tuyệt biết sự tình đến đây, hắn chuẩn bị sẵn sàng nghe.

“Lúc này, có người giữ lại, ” Tử Yên cẩn thận nói, không biết phải tiếp tục như thế nào, thôi kệ, sớm chết sớm siêu sinh “Người này đùa giỡn Vương gia.” Tử Yên nhanh chóng nói xong, đã chuẩn bị tốt thừa nhận phẫn nộ từ Hoàng thượng.

Quả nhiên, từ trên tháp truyền xuống thanh âm gãy nát của án kỉ (bàn con), còn có Hoàng thượng rống giận, “Ngươi nói cái gì?” Đùa giỡn? Hắn vừa rồi nghe được hai từ ‘đùa giỡn’, có người dám đùa giỡn Hoàng huynh, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ. “Đem sự tình nói rõ ràng cho trẫm, một chút cũng không được sót.”

“Vâng” Tử Yên vội vàng đem sự tình kể lại một lần. Mỗi câu nói mỗi cử chỉ của Hách Cầu từ lúc xuất hiện, toàn bộ đều nói hết. Quân Hành Tuyệt sắc mặt cũng càng ngày càng lạnh, An Thịnh hơi sợ đứng xa một chút, đừng trách hắn như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt Hoàng thượng lạnh như thế.

Nghe được một câu “Ở trên giường, bất luận là nam hay là nữ đều giống nhau”, biểu tình của Hoàng thượng quả thực diễn tả được hai từ ‘cuồng nộ’ a.


“Cuối cùng, Vương gia lệnh Diêm La đại nhân giết bọn họ, liền ly khai.” Tử Yên trong lòng run sợ nói xong, Hoàng thượng hiện tại khí thế thật kinh người.

“Giết rất tốt.” Quân Hành Tuyệt phẫn nộ nói, dám nghĩ muốn Hoàng huynh, hơn nữa lấy ánh mắt dâm uế dơ bẩn nhìn Hoàng huynh, chết đã là nhẹ, nếu là trẫm, lăng trì xử tử. Không, chết là quá dễ, trẫm phải bắt hắn sống chịu tội. “Lại bộ thị lang phải không, dạy con khá lắm. Con ngươi đã chết, vậy ngươi sẽ thay.” Đối tượng đáng phẫn nộ đã chết, Quân Hành Tuyệt trút giận sang tên Lại bộ thị lang không biết dạy con kia.

Lúc này, nghi trượng thái giám ở cửa kêu lên, “Hoàng thượng, Lại bộ thị lang nói có chuyện quan trọng cầu kiến.”

Hảo, vừa định tìm y, y liền tự mình đến tận cửa. Quân Hành Tuyệt giận dữ cười gằn, Kinh Triệu Duẫn cầu kiến cũng là vì cùng chuyện này đi. Hảo, vậy cùng nhau gặp, cùng nhau giải quyết.

Quân Hành Tuyệt bước ra cửa, An Thịnh theo sát phía sau, Tử Yên hút khí, đứng dậy rời khỏi nơi này. Sau này tuyệt đối không đích thân đến nữa. May mà kẻ muốn chết tự đến tận cửa, nàng tránh được một kiếp.

Quân Hành Tuyệt đi vào ngự thư phòng, ngồi trên long ỷ, An Thịnh cẩn thận nhìn xem trên bàn có đồ vật gì quan trọng hay không, nếu phát hiện, lập tức cất đi, Quân Hành Tuyệt cũng tùy ý An Thịnh hành động, không ngăn cản, hắn đang phẫn nộ muốn phát tiết lên đầu Lại bộ thị lang, An Thịnh sao cũng được.

Bất quá An Thịnh vẫn để lại nghiên mực, cái chặn giấy linh tinh gì đó trên bàn, một hồi Hoàng thượng tức tới điên thì dùng mấy thứ này phát tiết một chút, hắn thật là một nô tài vừa trung tâm (lòng trung thành) vừa tài giỏi nha.


Lại bộ thị lang cùng Kinh Triệu Duẫn đã tiến vào, phát hiện Hoàng thượng sắc mặt rất lạnh, không biết sao lại thế này. Lại bộ thị lang mới trải qua nỗi đau mất con nên không quan tâm được gì, hơn nữa y mới nhậm chức, căn bản không biết tính tình Hoàng thượng, cho nên xúc động quỳ trên mặt đất khóc thật thảm. Kinh Triệu Duẫn thì cẩn thận, phải biết rằng Hoàng thượng mấy tháng trước tâm tình bất định, khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc.

“Hoàng thượng, ngài nên vì vi thần làm chủ a, con trai độc nhất của vi thần, hôm nay ngay tại dưới chân thiên tử bị người sát hại, Hoàng thượng, ngài nên vì vi thần làm chủ.” Lại bộ thị lang khóc bi thiết, cũng đúng, đứa con duy nhất đã chết, ai không khổ sở.

An Thịnh ở một bên thấy, trong lòng thở dài, đáng thương đáng thương, ai kêu con ngươi mạo phạm đến người không nên mạo phạm. Tự tìm chết còn chưa sao, bây giờ thì liên lụy đến cả ngươi.

“Trần khanh gia cũng là vì việc này tới sao?” Sắc mặt Quân Hành Tuyệt khiến người ta nhìn không ra là hỉ hay nộ, chỉ lãnh đạm hỏi Kinh Triệu Duẫn.

“Vâng, vi thần đúng là vì việc này mà đến.” Kinh Triệu Duẫn quỳ xuống bẩm báo.

“Vậy ngươi biết sao lại thế này không?” Quân Hành Tuyệt tiếp tục hỏi.

“Có” Kinh Triệu Duẫn đơn giản nói lại sự tình một lần, không chi tiết như Tử Yên, nhưng công đạo nói những gì xảy ra, chính là công tử của Lại bộ thị lang đùa giỡn người khác, ngược lại bị giết.


“Hoàng thượng, đứa con của vi thần cho dù không đúng, nhưng tên hung đồ kia trong mắt không có pháp luật, tự tiện giết người, thỉnh Hoàng thượng bắt giữ hung đồ, xử tội theo luật.” Chuyện này rất nhiều người chứng kiến, y không có khả năng che giấu, thành thật thừa nhận.

“Cho dù không đúng?” Quân Hành Tuyệt cười lạnh, “Hắn đâu chỉ không đúng, chết đã tính là nhẹ, hắn nên bị lăng trì xử tử.” Quân Hành Tuyệt cuồng nộ nói, những thứ trên bàn đều bị hắn phẫn nộ gạt đổ xuống đất.