[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 36

Sau khi Thượng Quan Khiêm giải thích xong, tâm tình khó chịu của Quân Hành Tuyệt chuyển biến tốt đẹp một chút, cho dù có tình cảm với Khiêm, hiện tại địa vị của hắn trong lòng Khiêm đã khác so với người ngoài, hắn đã có chút thỏa mãn. Hiểu được nguyên nhân tâm tình của mình chuyển biến tốt đẹp, Quân Hành Tuyệt âm thầm phỉ báng chính mình, chỉ mới một chút là đã thỏa mãn rồi sao? Thật là yêu thảm, chỉ mới cho hắn một chút ưu đãi mà đã thật cao hứng, nếu Khiêm có thể yêu hắn, vậy không biết hắn sẽ vui sướng đến mức nào. Chỉ là điều đó không có khả năng, không nói đến chuyện Khiêm là huynh trưởng của hắn, hiện tại ở trong lòng Khiêm, hắn còn chưa có một chút gì đó nhỏ nhoi, hiện tại đã không như vậy chỉ vì Khiêm khảo nghiêm muốn cho hắn trở thành đồng bạn.

Quân Hành Tuyệt không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, không phải đã quyết định chặt đứt phần mê luyến nghịch luân bội đức này rồi sao? Vậy không cần suy nghĩ, Khiêm chỉ có thể là Hoàng huynh của hắn, hắn chỉ có thể là Hoàng đệ của Khiêm, hoặc là thông qua khảo nghiệm trở thành đồng bạn.

Quân Hành Tuyệt thay đổi đề tài, cùng Thượng Quan Khiêm bình thản trò chuyện, cứ như vậy lúc về đến kinh thành đã là ban đêm.

Quân Thường Hằng ở trước cửa cung liền cùng Quân Hành Tuyệt tách ra, Thượng Quan Khiêm chưa có nơi ở ngoài cung, Quân Hành Tuyệt cũng làm sao có thể để Thượng Quan Khiêm ở ngoài cung được, cho nên Quân Hành Tuyệt đem Thượng Quan Khiêm đến tẩm cung của mình, Diêm La một tấc cũng không rời Thượng Quan Khiêm đương nhiên cũng đi theo, Huyễn Ảnh lại biến mất thân ảnh, một lần nữa trở lại làm chức vị ảnh vệ của mình.

“Hoàng thượng, ngài rốt cục đã trở lại.” An Thịnh vội vàng đối Quân Hành Tuyệt vừa vào cửa hành lễ, vui mừng nói. Hoàng thượng đã trở lại, phải biết rằng lúc Hoàng thượng rời đi vẫn còn đang bệnh, các đại thần trong triều a, nhóm nương nương chốn hậu cung, ai cũng kiếm hắn tìm hiểu tin tức, Hoàng thượng lần này đi ra ngoài cũng không giống với bình thường, loại tình cảm này sao có thể nói, là nữ nhân đã có phu quân còn tốt, đối tượng là nam thôi cũng không nói, còn là huynh trưởng của Hoàng thượng, đây chính là tai tiếng a, tuyệt đối không thể nói ra. Ai, ứng phó thực là vất vả, may mắn Hoàng thượng đã trở lại, hắn cũng đượcgiải thoát rồi.

An Thịnh quỳ trên mặt đất nghe mệnh lệnh của Quân Hành Tuyệt, ngẩng đầu liền thấy được người vừa cùng Hoàng thượng bước vào.

Quần áo đơn giản cũng che dấu không được khí chất cao hoa kia, ôn hòa thanh nhã, ngũ quan tuấn mỹ nhu hòa, có vài phần giống với Hoàng thượng, chỉ là phong cách khác nhau, ý cười nhẹ nhàng khác với mỉm cười khêu gợi mang theo phần chây lười của Hoàng thượng, nụ cười của nam nhân này khiến cho người khác có cảm giác thân cạn, đôi mắt trong suốt đích, đáy mắt đó lúc nhìn thấy một tên hoạn quan như hắn không có khinh thường, không có thông cảm, chỉ là bình thản nhìn hắn, không khác gì so với nhìn một người bình thường.


“An Thịnh, ra mắt Tín vương.” Không thích An Thịnh nhìn không chằm chằm Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt nói.

“Nô tài ra mắt Tín vương thiên tuế.” Nghe được lời của Hoàng thượng, An Thịnh bật người quỳ xuống thỉnh an, đây là người Hoàng thượng yêu, Tín vương gia, chẳng trách Hoàng thượng lại si mê y, tướng mạo này còn đẹp hơn nữ tử vài phần, còn có khí chất ôn nhuận như ngọc, cho dù biết là nam tử, cũng sẽ khiến cho người ta mê muội, chỉ tiếc, là huynh trưởng của Hoàng thượng, Hoàng thượng cảm tình nhất định vô vọng, ai, hết thảy đều là nghiệt.

“Ngươi là An Thịnh.” Thượng Quan Khiêm ôn hòa nói, trong giọng nói không có khinh thường, khiến cho người ta như tắm trong gió xuân, “Tên thật hợp với ngươi.” Không có trào phúng gì.

[“An Thịnh –安盛”: bình an và phồn thịnh]

“Tạ ơn Tín vương gia khích lệ.” Ở lâu trong thâm cung, An Thịnh đã nghe qua rất nhiều lời châm chọc khiêu khích, biết vị Tín vương này không có ác ý gì, hơn nữa đối với bộ dáng tròn vo của mình, An Thịnh cũng thực vừa lòng, nhiều phúc thái a.

“Được rồi, An Thịnh, đi quét tước Lưu Vân điện, để cho Hoàng huynh nghỉ ngơi.” Không thích nhìn Hoàng huynh cùng An Thịnh hoà thuận vui vẻ, Quân Hành Tuyệt mệnh lệnh nói. Hắn tuyệt không thừa nhận mình là đang ghen tị, bởi vì ánh mắt đánh giá của Hoàng huynh với An Thịnh.

“Tuân chỉ.” Không biết Hoàng thượng vì sao hờn giận, An Thịnh vẫn là ngoan ngoãn đứng dậy đi an bài sửa sang lại Lưu Vân điện. Lưu Vân điện này là cung điện gần với tẩm cung của Hoàng thượng nhất, suy nghĩ trong lòng Hoàng thượng, làm nô tài cũng biết, chỉ là hắn không phải Trấn vương, cũng không phải La Thái y, không tư cách khuyên a.

“Không cần phiền toái như vậy, đêm nay ta ở nơi này là được.” Thượng Quan Khiêm nói, ngăn cản An Thịnh đang muốn xuất môn.


“Ở nơi này?” Quân Hành Tuyệt nhìn Thượng Quan Khiêm hỏi.

“Đúng, ta cùng Hoàng đệ ngủ.” Thượng Quan Khiêm nói thực nhẹ nhàng.

“Hoàng huynh là nói cùng với trẫm ngủ?” Quân Hành Tuyệt gằn từng tiếng xác nhận.

“Đúng vậy.” Thượng Quan Khiêm cười trả lời.

“Này, này......” Quân Hành Tuyệt biết mình hẳn là nên cự tuyệt, cùng người trong lòng ngủ chung một giường, hắn rất muốn, chỉ là người trong lòng lại là người không thể yêu, nếu ngủ ở trên cùng một cái giường, hắn, hắn có thể quản trụ chính mình không?

“Tín vương gia, quét tước Lưu Vân điện chỉ cần một lúc là xong.” Biết Hoàng thượng khó xử An Thịnh vội vàng mở miệng, cho dù là hoạn quan hắn cũng biết ngủ cùng người mình yêu trên một giường sẽ có loại phản ứng gì.

“Ta không thể ở nơi này sao?” Thượng Quan Khiêm nhìn chằm chằm Quân Hành Tuyệt, lộ ra ý cười ôn hòa.

“Có thể, Hoàng huynh muốn ở thì cứ ở thôi.” Quân Hành Tuyệt trúng mỹ nhân kế thốt ra.

“Hoàng thượng.” An Thịnh nhỏ giọng nhắc nhở.


“Quân vô hí ngôn (vua không nói giỡn).” Quân Hành Tuyệt có chút ảo não vì mình bị mê hoặc, nghe được thanh âm An Thịnh, đối An Thịnh nói như thế. Hắn không thể đổi ý, như vậy sẽ khiến cho Hoàng huynh hoài nghi, đương nhiên không thể phủ nhận hắn trong lòng rất muốn cùng Hoàng huynh ở một chỗ. “An Thịnh, ngươi cấp Diêm La các hạ an bài một chỗ.” Biết Diêm La là tông sư, đối với Diêm La, Quân Hành Tuyệt thái độ thận trọng vài phần.

An Thịnh lúc này mới nhìn thấy người đi theo phía sau Hoàng thượng cùng Tín vương, ngũ quan lãnh ngạnh không có biểu tình, ánh mắt không dao động, thậm chí hắn vừa rồi không có cảm giác được hơi thở gì, làm đệ nhất cao thủ trong đại nội, này quả thực không có khả năng. Hơn nữa Hoàng thượng vừa rồi nói cái gì, các hạ, cách xưng hô này không phải người bình thường có thể có, hơn nữa xưng hô này còn là từ trong miệng Hoàng thượng kêu ra.

“Quân Hành Tuyệt đại nhân, trực tiếp xưng hô ta là Diêm La là được rồi.” Đối với người có thể trở thành một thành viên của Vô Xá như Quân Hành Tuyệt, hắn không hề xưng hô là công tử, mà là giống như Tôn Hoàng đại nhân, Mộc Linh Hạo đại nhân xưng hô. Đương nhiên nếu cuối cùng Quân Hành Tuyệt thất bại, Diêm La cũng sẽ lập tức trở mặt vô tình, hối hận a, tổn thương tự tôn a, loại cảm giác như vậy, thân là trí năng hệ thống, hắn không có.

“Diêm La các hạ chính là tông sư, trẫm không thể thất lễ.” Đối với vị tông sư đột nhiên xuất hiện này, hắn trước kia có lẽ sẽ có ý tưởng mượn sức, nhưng Diêm La là người của Hoàng huynh, hắn sẽ không làm, cách xưng hô đối với Diêm La chính là xuất phát từ kính trọng đối tông sư, thế giới này đều như thế.

“Hoàng đệ, ngươi trực tiếp gọi hắn Diêm La là được.” Thượng Quan Khiêm ra quyết định cuối cùng, trí năng hệ thống hiện tại không thể giải thích rõ ràng với Quân Hành Tuyệt, “Ngươi tương lai có thể trở thành chủ nhân của Diêm La, không có gì thất lễ cả.” Cảnh còn chế tạo ra bốn trí năng hệ thống, hiện tại Đế cùng Tôn Hoàng không ngờ chỉ dùng một cái, Cảnh cùng Mộc Linh Hạo dùng một cái, tương lai Quân Hành Tuyệt gia nhập, cũng sẽ cùng hắn dùng một cái.

Thượng Quan Khiêm đối với sở trường của Cảnh không có nhiều hiểu biết cho lắm, tựa như Cảnh không rõ mấy thứ chi, hồ, giả, dã của y vậy, y cũng không hiểu được một đống số liệu ký hiệu công thức kỳ quái kia làm sao có thể chế tạo ra mấy thứ này, sau khi phát hiện Đế và Cảnh đều cùng đối tinh của bọn họ dùng chung một trí năng hệ thống, y cho rằng Cảnh chắc là thiếu thứ gì đó nên không thể chế tạo ra trí năng như vậy nữa, cho nên hai người mới phải dùng một cái. Dù sao công dụng của Diêm La y đã thấy rất rõ, vừa thuận tiện lại vừa trung thành, hơn nữa năng lực phi phàm, muốn tạo một vật tốt như vậy, đương nhiên phải dùng đến một thứ đặc biệt nào đó.

[“chi hồ giả dã – 之乎者也”: trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không xác định]

Thượng Quan Khiêm không biết sự thật, không phải Cảnh không thể tạo, mà là bị cự tuyệt, Tôn Hoàng và Mộc Linh Hạo đều cảm thấy sự tồn tại của trí năng hệ thống thật là chướng mặt, một cái là đủ rồi, không cần phải thêm một cái nữa chen vào giữa bọn họ. Cho nên mới xuất hiện  chuyện hai người xài chung một cái trí năng hệ thống.


“Diêm La ở trong mắt Hoàng huynh là công cụ sao?” Quân Hành Tuyệt nhớ tới lời Hoàng thúc nói, một tông sư lại cho rằng là công cụ, trong thường thức của Quân Hành Tuyệt quả là không có khả năng.

An Thịnh cúi đầu nghe đối thoại, lấy tay che miệng không phát ra kinh hô. Trời ạ, lại một người tông sư, vị Tín vương gia này còn cho rằng tông sư là công cụ, thế đạo thay đổi rồi sao?

“Hiện tại giải thích cho ngươi ngươi cũng không hiểu được, sau khi ngươi có tư cách trở thành đồng bạn của ta, ngươi sẽ biết Diêm La là cái gì.” Giải thích như thế nào, trí năng hệ thống không phải người, chỉ là một đống thể thức, tuy rằng Diêm La là cao đẳng trí năng, so với những trí năng khác đều hơn về thật thể, hơn về sức mạnh, nhưng vẫn là từ thể thức mà ra, căn bản không phải nhân loại, là được chế tạo, nói như vậy Quân Hành Tuyệt cũng sẽ không thông, còn không bằng chờ hắn trở thành đồng bạn, y sẽ tìm Cảnh cho hắn tư liệu, để cho Quân Hành Tuyệt tự mình tìm đáp án.

Nghe thấy lời của Hoàng huynh, Quân Hành Tuyệt sẽ không hỏi lại, bí mật của Hoàng huynh rất nhiều, hắn muốn biết chỉ có thể thông qua khảo nghiệm, trở thành đồng bạn của Hoàng huynh. Mà nhận thấy được rất nhiều bí mật, Quân Hành Tuyệt trong lòng không biết vì sao có chút sợ hãi, thế giới của Hoàng huynh, có lẽ đã vượt qua tưởng tượng của hắn rồi. Hắn thật sự có thể đi vào cái thế giới kia không?

“Hoàng huynh hẳn là đói bụng rồi. An Thịnh, phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị chút thức ăn khuya đem đến đây.” Hôm nay từ Vận Thành quay về, tuy nói ở trên xe ngựa có chuẩn bị  chút điểm tâm, nhưng dù sao cũng không phải bữa ăn chính, hiện tại Hoàng huynh hẳn đã đói bụng.

“Tuân chỉ.” Lúc này An Thịnh hành động không ai ngăn cản, hắn xuất môn đi truyền lệnh.

Chuẩn bị bữa ăn cho Hoàng thượngđương nhiên phải nhanh chóng, chẳng lẽ để cho Hoàng thượng chờ sao. Không nhiều lắm, mấy món đơn giản nhưng tinh xảo liền được mang lên bàn, Quân Hành Tuyệt đặc biệt lưu ý chuyện Thượng Quan Khiêm ăn nhiều món nào, lần sau sẽ cho người làm nữa.

Sau khi ăn khuya xong là chuẩn bị nghỉ ngơi, chuyện phải làm trước khi nghỉ ngơi là tắm rửa

Quân Hành Tuyệt và Thượng Quan Khiêm cùng nhau đi tới trước long giường, nhìn thấy cái long giường cực đại kia, trong lòng Quân Hành Tuyệt lướt qua đủ loại ý tưởng, sau đó lắc đầu, có chút trốn tránh nói với Thượng Quan Khiêm vào dục thất (phòng tắm) trước. Quân Hành Tuyệt một mực nghĩ, đêm nay phải qua như thế nào, cùng Hoàng huynh ngủ ở trên một cái giường, hắn có làm được không. Quân Hành Tuyệt đang bị vấn đề này làm cho phức tạp nên không phát hiện trong mắt Thượng Quan Khiêm lướt qua hứng thú.


Quân Hành Tuyệt vẫn đang tự hỏi làm sao bây giờ, ngẩn ngơ đi vào bể, đang muốn tháo quần áo ra, ánh mắt chợt nhìn thấy Diêm La đang đặt một bộ quần áo lên bình phong bên bể.

Diêm La đến đây để làm chi?