[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 2

Ngựa bị sét đánh chết, té trên mặt đất, xe ngựa cũng theo đó mà lắc lư, xa phu còn có người hộ vệ ở thanh lâu kia đã nhanh chóng đuổi kịp, vội vàng ổn định thân xe, không gây nhiễu đến chủ tử, làm xong này hết thảy xa phu vội vàng hồi bẩm, “Chủ tử, ngựa bị sét đánh đã chết.”

“Nga.” Quân Hành Tuyệt bên trong xe nhẹ giọng, không có ý kiến gì.

“Chủ tử, mưa lớn quá, không dễ đi, nơi này vừa lúc có nhà của người ta, thỉnh chủ tử ủy khuất một chút, tạm lánh một đêm.” Người hộ vệ mới tới tên là Đỗ Thành, năng lực không tồi, nhận thâm đắc (tin tưởng sâu sắc) tín nhiệm của Quân Hành Tuyệt.

“Chuẩn.” Quân Hành Tuyệt đồng ý.

Hộ vệ Huyễn Ảnh ở bên trong xe ngựa lấy ra ô che, xuống xe, vì Quân Hành Tuyệt bung dù. Mọi người đi vào nhà người ta, Huyễn Ảnh thu hồi ô, đứng ở phía sau Quân Hành Tuyệt.

Đỗ Thành tiến lên dùng môn hoàn gõ đại môn.

Quân Hành tuyệt đánh giá một chút căn nhà này, trước cửa không có bài trí gì, mấy bậc thang, đại môn màu nâu, môn hoàn chế tác từ đồng, bởi vậy có thể thấy được đây không phải là một gia đình quá giàu có, nhưng là gia cảnh cũng không tồi, nếu không cũng sẽ không có một dinh thự như vầy ở Vận Thành. Ngẩng đầu, nhìn lên môn biển khắc hai chữ “Thượng Quan” trên đó.

Tiếng đập cửa của Đỗ Thành đã quấy nhiễu  người trong nhà, với thính lực của mấy người này có thể nghe được rất rõ ràng lời nói thầm của ngưới đang đi tới, “Đã trễ thế này ai còn gõ cửa, nếu là bình thường bảo đảm nghe không được, nhưng sấm sét này cũng thật dọa người, từng đợt làm mọi người làm tỉnh lại.” Theo lời nói thầm, cửa mở ra, một lão hán thật thà chất phác cầm đèn lồng nhìn bọn họ.


“Đêm khuya quấy rầy, thập phần thật có lỗi.” Đỗ Thành chắp tay, có lễ nói.

“Cái kia, các ngươi có việc gì?” Lão hán hỏi, mấy người này ông chưa từng gặp qua.

“Là như vầy, xe ngựa của chúng ta bị phá hủy, trời mưa to như vậy không thể chạy đi, không biết có thể ở nhờ một đêm không?” Đỗ Thành nói ra mục đích.

Lão hán đánh giá cẩn thận  Đỗ Thành, lại nhìn Huyễn Ảnh cùng xa phu, ánh mắt dừng ở trên người Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt đã quen người khác nhìn hắn bằng ánh mắt sững sờ, đối với bề ngoài của hắn thì điều đó thực bình thường, nhưng mà làm cho Quân Hành Tuyệt kinh ngạc chính là lão hán chưa quen này rất nhanh khôi phục thần trí, thì thầm trong miệng, “Một người thật anh tuấn, cùng công tử nhà ta không khác lắm, bất quá vẫn là công tử nhà ta thoạt nhìn dễ chịu hơn.”

Sau đó ánh mắt lại nhìn ra phía sau, nương theo ánh sáng của tia chớp thỉnh thoảng lóe lên mà thấy được con ngựa đã bị sét đánh chết ở ven đường, lão hán lại cúi người nói, “Không gạt người, bất quá cũng thực không hay ho, xuất môn bị sét đánh, may mắn người không có việc gì, sẽ không là kẻ xấu đi? Nhưng mà bộ dạng không giống a......”

“Lão bá.” Đỗ Thành nhắc nhở rằng bọn họ còn đang ở đây.

“A, ta đi hỏi công tử một chút, các ngươi từ từ, công tử nhà ta tâm địa tốt lắm, nhất định đáp ứng, các ngươi chờ.” Lão hán một lần nữa đóng cửa lại, đi hỏi công tử.

“Chủ tử,......” Đỗ Thành lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, phải biết rằng thân phận chủ tử chưa bao giờ nếm qua việc bế môn canh (không cho khách vào nhà).

“Không sao.” Quân Hành Tuyệt không bận tâm, người khác lại không biết thân phận của hắn, hắn tổng không thể cầm đao đặt trên cổ người khác nói, ta phải ở tại đây ở một đêm. Hơn nữa lão hán này vẫn là rất cẩn thận, trước xem bọn hắn có hay không là ác nhân, nhưng mà cũng khờ dại, ác nhân có thể dựa theo trên mặt nhìn ra sao? Lão hán này cũng là người có bổn phận, biết thông tri (thông báo) chủ nhân, không tùy tiên cho người vào cửa. Bất quá, công tử mà lão hán nói là thiện tâm tốt lắm còn không biết là như thế nào nhưng bộ dạng nhất định không tồi, theo như lão hán kia rất nhanh hồi phục thần trí trước bộ dáng của hắn, còn có lời nói đó có thể thấy được vị công tử này bộ dạng nhất định không thể kém hơn so với hắn, người có thể cùng hắn ganh đua cao thấp về tướng mạo bên ngoài thành thật mà nói, nhiều năm như vậy hắn còn chưa có gặp qua, phải biết rằng tướng mạo hắn là di truyền từ ưu điểm của phụ hoàng cùng mẫu hậu, bô dạng phụ hoàng là cực hảo, bằng không cũng sẽ không làm cho mẫu hậu diễm quan thiên hạ (xinh đẹp nhất thiên hạ) tâm cao khí ngạo của hắn yêu thương, cam nguyện vào cung, cùng người khác hầu hạ một phu quân. Trong lòng khó tránh khỏi có chút tò mò, kẻ có thể cùng hắn so đo diện mạo rốt cuộc bộ dạng như thế nào?

Rất nhanh, cửa lại mở ra, lão hán đối bọn họ nói, “Các ngươi vào đi, công tử đồng ý.”


“Đa tạ.” Đỗ Thành nói lời cảm tạ.

“Không cần, không cần, xuất môn ra ngoài ai không gặp phải điều khó xử.” Lão hán thật thà chất phác cười, giữ cửa mở lớn, để cho mấy người vào cửa, đối một người đi theo phía sau nói, “Đại Lực, đi đem xe ngựa của khách nhân tiến vào.”

“Vâng, cha.” Người kêu Đại Lực đi hướng ra ngoài cửa, cũng khuôn mặt thật thà chất phác giống như lão hán, làn da ngăm đen, xem tuổi bất quá cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng rất là khỏe mạnh.

Xa phu đi theo muốn hỗ trợ, đã thấy lăng đầu tiểu tử kia cầm lấy dây cương của bộ mã khóa lại trên người, đem xe ngựa kéo đi. Nếu không có võ công làm được loại sự tình này là rất lao lực, không nghĩ tới một lăng tiểu tử này làm như thế dễ dàng, nhóm Quân Hành Tuyệt  nhãn lực đương nhiên nhìn ra được Đại Lực không có một chút võ công, vậy thì phải là thần lực trời sinh.

“Hắc hắc, con lão hán ngốc lắm nhưng cũng có khí lực. Các vị công tử, vào đi.” Lão hán tiếp đón. Nhóm Quân Hành Tuyệt đi theo, lão hán dọc đường lải nhải, “Nơi này vẫn là lần đầu tiên có khách đến, bà nương (vợ) cùng nhi nữ nhà ta đều đang sửa soạn khách phòng, sấm sét làm mọi người bị đánh thức, bất quá cũng vì vậy công tử cũng tỉnh, nếu không nhi nữ  nhà ta nhất định giận ta quấy rầy công tử. Mọi người đều nói con trai ta tốt, ta lại nói con gái ta tốt, hai năm trước, đứa con trai ngốc kia bệnh không dậy nổi, trong nhà lại nghèo, sao có thể dẫn nó đi khám bệnh, nhi nữ nhà ta gạt cả nhà đến chợ nghĩ muốn đem chính mình bán đổi chút tiền, ngươi nói, nếu gặp phải kẻ xấu thì như thế nào, bất quá, ông trời mở mắt, gặp công tử, còn đem cả nhà ta vào đây làm việc. Các vị công tử, ngươi nói xem trên đời sao lại có người tốt như công tử.” Lão hán vẻ mặt cảm động đối bọn họ nói

“Quả thật hiếm thấy.” Quân Hành Tuyệt hồi đáp, không có không kiên nhẫn, theo như trong lời nói của lão hán này thật ra đã biết không ít tin tức. Lão hán này là người biết ơn, đem vị công tử kia nâng lên cả thiên hạ.

“Đúng vậy, công tử nhà ta tính tình hảo, bộ dáng hảo, nếu tham gia cái gì khoa khoa.” Lão hán đối với từ ngữ nho nhã nhất thời đã quên cách nói như thế nào.

“Khoa cử.” Đỗ Thành giúp đỡ nói.

“Đúng, chính là khoa cử, công tử nhà ta nếu tham gia kia khoa cử, tuyệt đối là Trạng Nguyên.” Lão hán nói tiếp, xuyên qua hành lang gấp khúc, mấy người liền thấy  trong phòng ở có ánh nến. “Các vị khách nhân, đây chỉ có hai gian khách phòng, các ngươi liền chịu khó một chút đi.”

“Không sao.” Quân Hành Tuyệt mở miệng, đánh giá phòng một chút. Căn phòng rất đơn giản, nhìn ra được chưa từng có ai ở qua, một tiểu nha đầu đang trải giường chiếu.


“Con gái, khách nhân đến đây.” Lão hán đối tiểu nha đầu đang trải giường chiếu nói.

Tiểu nha đầu xoay người, diện mạo không phải đặc biệt xuất sắc, lại nhìn thấy thoải mái, lộ ra tính giản dị của người nông dân, thế nhưng hai mắt cũng thực linh động.

“Các vị công tử, nương (mẹ) ta đã đi nấu nước cho các ngươi, giường đều trải tốt lắm, các ngươi nhìn xem còn cần cái gì không?” Tiểu nha đầu nói xong, trong lời nói không có nhiều ít tôn ti, rất là tùy ý.

“Không cần, đa tạ cô nương.” Đỗ Thành lại nói lời cảm tạ.

“Đừng kêu cô nương, công tử đều bảo ta Tình nhi, các ngươi cũng như vậy bảo ta là được.” Tiểu nha đầu nghe cách gọi cô nương có chút ý xấu hổ. Sau đó nhìn đến Quân Hành Tuyệt, ánh mắt sửng sốt một chút, “Oa, ta lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp giống như công tử.” Tiểu nha đầu ngạc nhiên.

Lần thứ hai, Quân Hành Tuyệt lại một lần nữa nghe được có người đem hắn cùng vị công tử kia đặt cùng nhau.

“Nha đầu, nói gì đấy? Đến hỗ trợ?” Một phụ nhân có dáng người hơi béo bưng nước ấm vào cửa nói.

“Nương.” Tình nhi tiến lên hỗ trợ, bưng lấy nước, tầm mắt đối Quân Hành Tuyệt “Người xem vị công tử này có phải hay không đẹp giống như công tử.”

Vị phụ nhân này nhìn nhìn Quân Hành Tuyệt, đồng dạng sửng sốt, rất nhanh hoàn hồn, “Thật đúng là đẹp giống như công tử, ta vốn nghĩ đến công tử là người đẹp nhất trên đời này, không nghĩ tới vị công tử này cũng không kém, bất quá, vẫn là công tử nhìn thấy thuận mắt.” Phụ nhân không sợ đắc tội với người mà nói.

“Đúng, vẫn là công tử đẹp nhất.” Tình nhi rất là đồng ý.


“Được rồi, các ngươi hai người này, để cho khách nhân nghỉ ngơi đi.” Lão hán đối với lão bà nương và nhi nữ của mình nói. Sau đó đối nhóm Quân Hành Tuyệt nói, “Khách nhân, các ngươi liền nghỉ ngơi a.”

“Cảm tạ lão bá.” Đỗ Thành tiến lên đút mấy lượng bạc vụn.

“Này, làm như vậy không được “, nhìn thấy bạc ở trong tay, lão hán vội vàng cự tuyệt.

“Cứ nhận cho, chúng ta hơn nửa đêm ầm ĩ các ngươi, còn làm phiền các ngươi một nhà tiếp đón, chúng ta trên người cũng không mang cái gì, chỉ có này, tạm thời đem làm lễ vật tạ ơn.” Đỗ Thành đôi với chuyện này như đã quen.

“Kia, kia, lão Khương ta đành mặt dày nhận, có chuyện gì các ngươi gọi một tiếng là được, chúng ta ở cách nơi này không xa, các ngươi thanh âm lớn nhỏ chúng ta đều nghe được.” Lão Khương tiếp nhận bạc, thái độ ân cần.

“Làm phiền.” Đỗ Thành lại nói.

“Đúng rồi, chăn phòng này là của công tử nhà ta, các ngươi phải dùng cẩn thận, không được làm dơ hay phá hư, hiểu rõ.” Tình nhi bước ra khỏi cửa còn quay lại nói tiếp, nếu không phải bởi vì chăn không đủ, nàng mới phải dùng đến chăn của công tử.

Khương lão hán một nhà rời đi. Phòng trong chỉ để lại nhóm Quân Hành Tuyệt.

“Chủ tử, ngài nghỉ ngơi đi.” Đỗ Thành cùng xa phu cáo lui, đi về phòng kia.

Huyễn Ảnh thân là ảnh vệ hầu hạ Quân Hành Tuyệt đơn giản rửa mặt một chút, liền biến mất ở trong phòng.


Quân Hành Tuyệt nằm ở trên giường, vốn đang nghĩ đến địa phương này, giường nơi này tuyệt đối không thoải mái hơn so với trong cung, hắn đã có chuẩn bị tâm lý, nằm xuống lúc sau mới phát hiện tuy rằng so ra kém trong cung, nhưng lại mềm mại ngoài ý muốn, thực thoải mái, chăn mang theo hương vị đặc biệt, cho dù thân là hoàng đế cũng chưa từng ngửi qua hương vị như vậy, có thanh nhã, có trong trẻo nhưng lạnh lùng, có xuất trần, hương vị thực đặc biệt, ngoài phòng, tiếng sấm nhỏ, mưa tí tách nhỏ giọt rơi xuống, có thể là bởi vì vừa rồi phát tác một lần, có chút mệt mỏi, Quân Hành Tuyệt rất nhanh không giữ được con mắt, tiến nhập mộng đẹp.

Một đêm vô mộng.