[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 125

Thị vệ ngoài cửa tiến vào trong đại điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người ở phía trên hoàng tọa không phải là Hoàng đế. Hoàng đế lúc này tự mình cung kính đứng ở một bên, nhìn chăm chú vào y. Có thể đi vào trong hoàng cung, đặc biệt là sau khi hoàng cung có bí mật trọng đại kia, người ra ngoài hoàng cung mỗi người đều phải trải qua thẩm tra cùng khảo nghiệm. Mà làm thị vệ, năng lực ứng biến cũng tuyệt đối không thể kém.

Tinh anh như vậy, sau khi kinh ngạc trong nháy mắt liền lập tức tỉnh ngộ. Mà nguyên nhân làm cho y có khả năng tỉnh ngộ nhanh như vậy là bởi vì phụ thân Đỗ Thành cùng mẫu thân Tử Yên của y. Cho nên đối với hai người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng mà cũng biết. Hai người đó xuất sắc như thế, chỉ cần nghe qua miêu tả hình dùng về họ, đều có thể biết được họ là ai.

Thị vệ Đỗ Vũ trầm ổn quỳ xuống, phong phạm thế gia làm rất tốt. Đầu tiên là đối với hai người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế vấn an, sau đó mới khấu kiến Hoàng đế, tiếp theo thưa chuyện, ở ngoài cửa huyên náo chính là Kí Thanh Vân của Đông Li.

Hôm qua, Kí Thanh Vân ra khỏi cung, muốn biết xem nguyên nhân vì sao Nguyên quốc có thể giữ được bí mật kia. Kết quả tự nhiên là cảm nhận được uy áp của thiên địa. Cỗ lực lượng không thuộc về người phàm này đã hoàn toàn phá hủy nhận thức của Kí Thành Vân.

Thất hồn lạc phách trở lại hoàng cung, khiến cho Thái tử cùng Công chúa Đông Li sợ hãi. Đây là đệ nhất bình tĩnh, cho dù núi lở trước mặt cũng không đổi sắc, Bố Y Tướng Kí Thanh Vân sao? Tới tột cùng là cái gì đã khiến gã bị đả kích thành như vậy.

Kí Thanh Vân cái gì cũng không nói, chỉ là đem chuyện tình của Tín vương cùng Khai đế viết lên trên giấy, gấp cẩn thận rồi giao cho người bên ngoài, bảo hắn mang ra khỏi cung. Tuy rằng không rõ nguyên nhân thế nhưng người hầu vẫn làm theo.

Không cần phải cẩn thận từng li từng tí, người ở trong cung này coi nhẹ bọn họ, thậm chí ngay cả hành vi bọn họ tự tiện ra khỏi cửa cung cũng chẳng ngăn cản.


Ngay một khắc khi đi ra khỏi cửa cung, người hầu chỉ cảm thấy chỗ đang giấu thư nóng lên, theo bản năng sờ một cái, tro tràn từ trong đó rơi xuống. Người hầu chấn động, lôi ra liền thấy lá thứ kia đã muốn trở thành tro tàn.

Sau đó người hầu nhìn thấy thủ vệ tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng tại đáy mắt kia rõ ràng là cười nhạo, cười nhạo ngu xuẩn cùng sự nhỏ bé của bọn họ.

Người hầu lập tức trở lại chỗ của Kí Thanh Vân để hồi báo, Kí Thanh Vân cả đêm ngủ không được, liền cứ như vậy ngồi ngơ ngác, đờ đẫn dại cả ra. Bất luận là Thái tử hay Công chúa Đông Li nói cái gì, gã đều giống như không nghe thấy.

Một đêm cứ như vậy qua đi, thời điểm hừng đông, Kí Thanh Vân đột nhiên vừa cười vừa khóc lên. Trạng thái giống như phát điên, một hồi khóc, một hồi cười.

Kí Thanh Vân như vậy khiến cho người Đông Li sợ hãi.

Qua thật lâu, Kí Thanh Vân mới đình chỉ lại hành động như vậy, nhưng mà bộ dạng tựa như tro tràn giống nhau kia cũng khiếm cho người ta không cách nào an tâm.

Kí Thanh Vân được phong là Bố Y Tướng, tài trí năng lực được nhiên là số một tại Đông Li. Sau ngày hôm qua gã được thường thức những sự kiện mang tính tàn phá, gã ý thức được bí mật chân chính của Nguyên quốc ở ngay tại nơi này, ngay tại hai người Khai Đế cùng Tín vương.

Trải qua phân tích của gã, trong thâm cung, khi nói những lời có liên quan tới chuyện của hai người này thì không cần bận tâm; chính là một khi ra khỏi thâm cung, thì ngay cả chữ viết trên giấy cũng không thể mang ra được. Uy áp của ngày hôm đó, gã không muốn phải cảm thụ qua lần nữa.

Hệ thống lại tình huống khi đó, trước đó vài ngày đột nhiên xuất hiện uy áp của đế vương, hẳn cũng là do hai người gọi là Tín vương cùng Khai đế kia gây ra, mà Khai đế có khả năng lớn hơn. Hôm qua, hành động của Công chúa rõ ràng đã xúc phạm tới cấm kỵ của Khai đế. Nam nhân không để ý tới luân thường, yêu thương điên cuồng huynh trưởng của chính mình, như thế nào sẽ cho phép có người có ý nghĩ muốn tranh đoạt. Hành động của Công chúa đã làm Khai đế tức giận, nên mới có thể xuất hiện khí thế như muốn hủy diệt hết thảy kia. Liên tưởng, thời điểm đi vào nơi này, câu hỏi của người sống sót Viêm quốc kia, Viêm quốc thật sự bị hủy diệt là do trời phạt sao?


Thời điểm kia bản thân mang theo vài phần tò mò nên điều tra về sự tình của Viêm quốc, quốc gia năm đó có một vị tông sư. Ở tại biên giới hai nước, mười vạn đại quân bị giết, tông sư bị giết, nghe đồn là người giết chính là cao thủ có thực lực siêu việt tông sư, hẳn là Phượng Tuyệt võ thần hoặc là Thượng Quan võ thần. Tiếp theo, liền mấy ngày sau, Viêm quốc bị diệt. Chính là bị hủy diệt một cách quỷ dị như vậy, quỷ dị tới mức ngay cả bản thân cũng không tin rằng đấy là trời phạt.

Lại cẩn thận ngẫm lại, ánh mắt hiểu rõ của cái người Viêm quốc kia, y nhất định là đã từ trong lời của Bình vương chiếm được đáp án chấp nhận gì đó. Nói cách khác, năm đó Viêm quốc hủy diệt là do người làm? Lực lượng khủng bố có thể hủy diệt được một quốc gia, ở trước đó bản thân ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Chính là, nó lại chân thật tồn tại, ngay tại trong Nguyên quốc này, ngay tại trong thâm cung này. Rất không may đó là Đông Li đã mạo phạm tới nó.

Hôm qua, đám người Sùng đế đã tới, thuyết minh rằng bọn hắn biết được thực lực thật sự của Khai đế là như thế nào, cho nên mới hoàn toàn cùng Đông Li phân rõ giới hạn. Không, là ở từ trước đó, ở khi Công chúa đối với Tín vương biểu hiện ra cảm tình, Nguyên quốc đã bắt đầu cùng Đông Li phân rõ giới hạn.

Nguyên quốc như thế nào sẽ cùng Đông Li làm đám hỏi, như thế nào lại không nghĩ ra biện pháp để từ chối liên hôn. Một quốc gia sẽ bị hủy diệt, một quốc gia sẽ không tồn tại nữa, như thế nào sẽ còn giá trị lợi dụng.

Hồi tưởng lại hết thảy những gì trải qua ở Nguyên quốc, vì mọi người trong thâm cung đều biết được Nguyên quốc có thực lực như thế nào, cho nên mới đối với Đông Li khinh thường. Trong mắt những người đó là khinh miệt, nhưng không phải bởi vì kiêu ngạo về văn minh của quốc gia mình, mà là bởi vì thực lực, thực lực có thể phá vỡ hết thảy mọi thứ trên đời.

Bởi vì bản thân chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì bản thân chưa từng biết qua, bởi vì bản thân tin tưởng rằng Nguyên quốc tuyệt đối sẽ không đối với Đông Li vô lẽ, bởi vì tự tin chính mình sẽ không thua bất luận kẻ nào, bởi vì tự phụ trí tuệ cùng tài học của bản thân, cho nên sự tình mới phát triển tới nước này.

Cũng bởi vì một Công chúa khờ dại yêu say đắm, làm cho sự tình phát triển từng bước. Ở trước đó, bản thân thậm chí còn vọng tưởng để cho Công chúa tiếp cận Tín vương kia, thắng được lợi ích cho Đông Li, làm như vậy không phải đẩy Đông Li bước lên tuyệt lộ sao?

"Hai vị điện hạ, Đông Li xong rồi." Kí Thanh Vân rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chua sót mà tuyệt vọng đối với Thái tử cùng Công chúa nói.

Thái tử cùng Công chúa Đông Li cả kinh, vì sao Kí Thanh Vân lại nói như vậy.


Kí Thanh Vân cũng không có giấu diếm, đem phân tích của bản thân nói ra.

"Ta không tin, chuyện này không phải sự thật." Thái tử Đông Li trước hết không tin, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Trên thế giới này làm sao có thể có lực lượng như vậy, như thế nào có thể có được người sở hữu lực lượng như vậy tồn tại. Nếu Đông Li có được lực lượng như thế, bọn họ đã sớm thống trị cả thế giới.

Công chúa sắc mặt trắng bệch, là bởi vì bản thân, là bởi vì nguyên nhân bản thân mà làm cho Đông Li bị hủy diệt sao? Không, không phải sự thật. Chỉ bởi vì nàng yêu thương một người mà lại khiến cho quê hương của mình bị hủy diệt sao? Không, nàng không tin, nàng không thể tin, là bản thân khiến cho quốc gia gặp tai nạn, là tai nạn hủy diệt. Nàng tâm địa lương thiện, như thế nào có thể tha thứ cho chính mình.

"Ta cũng hi vọng là giả, như vậy cần phải đi xác nhận." Kí Thanh Vân cũng hi vọng ý nghĩ của mình là giả.

"Như thế nào xác nhận?" Thái tử Đông Li có chút thất thần nói, hắn đã không biết phải làm sao bây giờ, nếu thật sự có lực lượng như vậy, tương lai của Đông Li... không, Đông Li không có tương lai.

"Tới hỏi Sùng đế bọn họ. Đối với chúng ta, Sùng đế bọn họ sẽ không để ý. Chết ở phía trước, chủ yếu để cho chúng ta biết được chân tướng đi." Bản thân chưa bao rơi vào tình huống vô kế khả thi như vậy.

"Không, còn cơ hội. Chúng ta đi cầu xin Tín vương, Tín vương nhất định sẽ cứu chúng ta." Công chúa Đông Li giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nam tử ôn hòa kia sẽ không phải là người tàn nhẫn.

Thái tử Đông Li ánh mắt sáng lên, nam tử ông hòa kia, tuy rằng chỉ gặp mặt có một lần, nhưng mà là người thiện lương đi.

Kí Thanh Vân cũng tự hỏi xem việc này có thể không. Ản hưởng của Tín vương đối với Khai đế không cần nói cũng biết trọng yếu cỡ nào, có thể vì y mà hủy diệt một quốc gia, chỉ đơn giản là vì trong quốc gia này có người đối với Tín vương nhớ nhung. Độc chiếm dục tới đáng sợ. Nhưng mà đây là con dao hai lưỡi. Nếu bọn họ cầu Tín vương, sẽ lại chọc giận vị Khai đế kia. Nhưng mà, cho dù không chọc Khai đế, Đông Li cũng sẽ bị hủy diệt, như vậy có gì khác nhau, còn không bằng tranh thủ một chút.


"Công chúa, bát luận kết quả như thế nào, hậu quả của Công chúa người..." Cho dù Đông Li được cứu trợ, nhưng mà đã làm cho vị Khai đế kia tức giận, Công chúa còn đối với Tín vương nảy sinh ra ý nghĩ không an phận, vị Khai đế kia nhất quyết sẽ không bỏ qua.

Công chúa sắc mặt trắng nhợt, nàng hiểu đợc, nguyên nhân là do bản thân mới làm cho vị Khai đế kia nổi giận, là nàng mang tai họa tới cho quốc gia của mình.

"Ta hiểu được, đây là lỗi sai của ta, bất luận như thế nào thì ta cũng sẽ phải bù lại sai lầm của bản thân." Nàng là Công chúa của Đông Li, Đông Li còn có phụ hoàng, thân nhân, bằng hữu của chính mình, còn có vô số còn dân. Bởi vì nguyên do là bản thân, khiến cho bọn họ lâm vào nguy hiểm, nàng không thể trốn tránh, cũng không thể trốn tránh được. Đây là trách nhiệm của nàng.

"Công chúa hiểu được là tốt rồi." Đối với vị Công chúa này, nói không oán hận là không có khả năng. Nếu không phải vì nàng, sự tình cũng không đi tới bước này. Chỉnh là nhìn thấy tự trách cùng tuyệt vọng ở trong đáy mắt nàng thì không khỏi lại thương tiếc. Chỉ là một cô gái a, chỉ là nhớ thương một người mà thôi a, vì sao lại sẽ có kết quả như vậy đây.

Thái tử nhìn muội muội của mình, vì Đông Li, bọn họ khiến cho nàng gả xa tới Nguyên quốc, không nghĩ tới sẽ làm cho nàng gặp được một người, một người không thể chạm tới, một người đã khiến cho Đông Li lâm vào thế cảnh như vậy. Có thể trách ai, trách nàng sao? Không, đều là mệnh a.

Ba người mang theo tâm sự, tìm kiếm người chủ sự của Nguyên quốc, tính tính thời gian hẳn là đang lúc lâm triều, liền đi tới bên ngoài đại điện. Quả nhiên, lâm triều còn đang cử hành. Không bao lâu, bọn họ nghe được thanh âm trong điện đối với Thái thượng hoàng cùng Tín vương vấn an, bọn họ chỉ biết bọn họ nên đối mặt.

Nhìn thấy một thị vệ đi vào, ba người im lặng xuống. Mục đích đã đạt được, kế tiếp...

Không bao lâu, thị vệ lại đi ra, nhắn dùm ý tứ của bên trong là muốn để bọn họ đi vào.

Nhìn lẫn nhau, sửa sang lại một chút, cho dù kết quả có là chết thì cũng phải biểu hiện ra khí tiết của Đông Li. Thở sâu, trong ánh mắt đồng tình của bọn thị vệ, tiến vào đại điện.


Mỗi một bước, đều nặng nề như vậy. Lưng đeo trách nhiệm của hàng vạn hàng nghìn con dân trong một quốc gia, sắc mặt của Kí Thanh Vân càng lúc càng ngưng trọng. Không sợ hi sinh chịu trách nhiệm, bọn họ phải nghiêm túc hợp lại liều mình tìm được một đường sinh cơ (khả năng sống) thoát thân. Thái tử Đông Li cao ngạo ban đầu đã biến mất, gặp gỡ lần này đã thấy trưởng thành hơn, có vài phần cảm giác giống Hoàng đế Đông Li, đã là trách nhiệm của vương giả. Công chúa cũng như vậy, trong một quãng đường ngắn ngủn đã trở nên thành thục, nàng không thể không thành thục a.

Để cho chúng ta tới tranh thủ một đường sinh cơ đi.