[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 113

Không bao lâu, Quân Hành Tuyệt đem bữa tối chuẩn bị thật tốt. Mở cửa ra, ở ngoài cửa, vài người người hầu của Thượng Quan Khiêm đang đứng.

“Bưng những thứ này đi theo ra.” Quân Hành Tuyệt không chút khách khí mệnh lệnh.

“Dạ.” Tiến vào phòng bếp, nhanh nhẹn đem những thứ đã nấu tốt đi ra.

Bởi vì là lần đầu hành động, bọn họ có chút không quen, động tác có chút chậm, nhưng cho dù xuất hiện như vậy, ở trước mặt Quân Hành Tuyệt bất quá cũng chỉ là trong thời gian thoáng chốc. Động tác nhanh chóng tuyệt đối như vậy không phải là chuyện hạ nhân của Quân Hành Tuyệt có thể so sánh.

Liền ngay cả người hầu cũng tài giỏi như vậy sao? Quân Hành Tuyệt lại ý thức được hắn không làm cho Thượng Quan Khiêm được hưởng dụng được những tất cả những thứ tốt nhất trên đời.

Quân Hành Tuyệt tâm tình có chút không tốt xoay người bước đi, rất nhanh bỏ đi, ngay cả thân ảnh đều nhìn không thấy, làm cho người hầu này đó không đuổi kịp.

Trở lại Trữ Dạ Uyến, nhìn thấy Thượng Quan Khiêm đang ngồi trong viện đánh đàn, hờn giận của Quân Hành Tuyệt biến mất, ôn nhu nhìn Thượng Quan Khiêm.

“Khiêm, nên dùng bữa.”

Thượng Quan Khiêm nghe thấy, động tác trên tay ngừng lại. Người hầu đi theo Quân Hành Tuyệt đã sớm tiến vào nơi này theo người chỉ dẫn, đưa tới bàn ăn, đem đồ ăn mang lên.

Đặt tốt bát đũa, nhưng mà thực rõ ràng, biểu tình trên mặt những người này cũng không thể nào tốt.

Bất quá, Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt cũng không để ý.

Để cho những người này lui ra, bên trong chỉ còn lại Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt hai người, vẫn giống như cũ trước đây, ngọt ngào thân mật dùng bữa tối.


Ngoài cửa, những người hầu này nhìn lẫn nhau, từ trong mắt của nhau nhìn thấy được tâm tình quyết định giống nhau.

Một người hầu nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Bên kia.

“Hiểu rõ.” An Thịnh quay lại người, nhìn những người này.

Sau đó nhìn thấy biểu tình trên mặt những người này, đó là tức giận.

Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ đối với an bài của nơi này không hài lòng.

Vẫn là người thích đi theo vây xem náo nhiệt, nhưng thật ra biết được nhóm người này đang nhìn hoàn cảnh của Ám Cung, lúc sau sắc mặt không tốt.

“Các người có cái gì bất mãn?” Nhìn thấy tức giận rõ ràng như vậy, An Thịnh lại khôi phục lại bộ dáng sợ hãi.

Nhưng mà bọn họ không ai trả lời, lúc này những người hầu ở từ chỗ Thượng Quan Khiêm nơi đó đi ra đuổi tới nơi này.

“Các người nhìn qua nơi này có suy nghĩ gì?” Người tới trực tiếp hỏi, vốn là muốn nói cho bọn họ những gì mình chứng kiến, bất quá nhìn thấy biểu tình của những người này, người tới biết không cần phải nói thêm gì, bởi vì cái biểu tình kia cùng bản thân rất giống nhau. Bất mãn, đối với nơi này phi thường không hài lòng.

“Xem ra cùng ngươi từ chỗ đó giống nhau, tính toán của mọi người đều như nhau, chuyện này nhất định phải để cho chủ thượng đồng ý.” Nhìn thấy người tới nguyên bản là người đi theo chủ thượng, trên mặt biểu tình giống nhau. Lôi Nhĩ biết rằng mọi người là suy nghĩ giống nhau. Người nói chuyện là Lôi Nhĩ.

“Đúng vậy.” Không cần nhiều lời, bọn họ đem chủ thượng đặt ở vị trí đầu tiên sẽ không tha cho loại tình huống này. Bọn họ sẽ cố gắng làm cho chủ thượng đồng ý. Bất quá Thượng Quan Khiêm mà không đồng ý, bọn họ cũng chỉ có thể vâng theo, hiện tại nhóm bọn họ không thể nghĩ tới điểm này được.

Ở phía sau bọn họ dấy lên ngọn lửa hừng hực, đó là ý chí chiến đấu.

“Diêm La đại nhân, chúng ta muốn cầu kiến chủ thượng.” Căn cứ theo cách nói của An Thịnh, chỗ ở của chủ thượng là khu vực không thể tiến vào, cho dù trong lòng cấp bách cũng không thể làm rối loạn quy củ. Mà lúc này để có thể tiếp cận chủ thượng, cũng chỉ có hệ thống trí năng Diêm La của chủ thượng. Lôi Nhĩ làm người đại diện đối với Diêm La nói ra lời thỉnh cầu.


Diêm La gật đầu. Trong quy định trình tự, chủ nhân không có tình huống mệnh lệnh ai cũng không gặp, nhưng mà vị trí nơi đó là địa phương đám người hầu này không thể tùy tiện đi vào. Hướng hắn đưa ra đề xuất, sau đó từ hắn thông báo chủ nhân, gặp cùng không gặp là do quyết định của chủ nhân.

Tựa hồ có chuyện gì đó thú vị đi, mấy người tương đối phức tạp xuy sét phương thức, nhìn thấy tình huống này nghĩ. Sau đó nghĩ muốn đi xem diễn, bất quá động tác của đám người hầu rất nhanh, chính là trong nháy mắt, những người này đã không thấy tăm hơi.

Bất quá bọn họ không vội, theo từ trong những lời vừa rồi phân tích, mấy người hầu hẳn là muốn đi gặp Thượng Quan Khiêm, mà Thượng Quan Khiêm ở nơi nào, bọn họ cũng đều biết. Duy nhất vấn đề là phải như thế nào mới có thể tiến vào.

Ừ, vừa đi vừa nghĩ, cùng lắm là tránh xa một chút, dù sao lấy thực lực của bọn họ, cách xa một chút cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhìn thấy hành động của mấy người có tâm tư tương đối phức tạp, người không nghĩ nhiều như vậy cũng đuổi kịp. Mọi người phải cùng hành động mới có thể phối hợp lẫn nhau tốt.

Thời điểm Phượng Cửu những người này tới, đám người hầu kia im lặng chờ trước Trữ Dạ Uyển, không phá ra một chút âm thanh. Nhìn thấy bọn họ tới cũng không để ý tới.

Đợi một lát, Diêm La đi ra, “Chủ nhân cho các người đi vào.”

Đám người hầu này im lặng tiêu sái đi vào, mấy người Phượng Cửu đi theo ở phía sau một chút.

Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt ăn xong bữa tối, Diêm La mang theo ý tứ của Lôi Nhĩ báo lên. Thượng Quan Khiêm đồng ý.

“Chủ thượng.” Cung kính quỳ xuống.

“Chuyện gì?” Tiếp nhận trà Quân Hành Tuyệt đưa qua sau khi ăn xong, Thượng Quan Khiêm hỏi.

“Thỉnh chủ thượng cho phép chúng ta đem nơi này trùng kiến(xây dựng lại).” Lôi Nhĩ làm đại biểu nói ra thỉnh cầu của bọn họ.

“Nguyên nhân?” Không có lập tức phủ quyết hay đồng ý, Thượng Quan Khiêm hỏi nguyên nhân.

“Nơi này rất đơn sơ.” Lôi Nhĩ nói ra nguyên nhân, trong mắt cùng những người khác là bất mãn giống nhau. Chủ thượng cường đại mà bọn họ tôn kính cư nhiên ở một địa phương đơn sơ như vậy.

Đơn sơ! Mọi người Nguyên quốc nghe thấy đánh giá như thế, trong lòng phi thường không thoải mái. Ám Cung cũng coi là đơn sơ, những người này có kiến thức hay không. Nơi này từ một gạch một mảnh ngói, một cây cỏ một cây gỗ, toàn bộ đều là thượng phẩm của Nguyên quốc. Có thể nói Ám Cung là kiệt tác cao nhất của Nguyên quốc, mà những người này lại nói nơi này đơn sơ.


“Như vậy liền trùng kiến đi.” Quân Hành Tuyệt làm ra quyết định, hắn muốn nhìn xem, hiện tại nơi này cùng cuộc sống của Khiêm tới tột cùng có bao nhiêu chênh lệch.

Nhìn thoáng qua Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm gật đầu, “Các người đi đi.” Cũng đồng ý.

“Dạ.” Lôi Nhĩ cùng những người khác trên mặt vui vẻ.

“Chủ thượng, xin cho ta đem nơi này cũng trùng kiến một chút.” Liền đem tẩm cung của chủ thượng chuẩn bị trước cho tốt, về mặt những cái khác, chỗ này không tính là rất lớn, cả đêm liền sẽ giải quyết xong.

“Khiêm, chúng ta đi dạo một chút.” Thật ra cũng không phải vì những người này mà giải vây, mà là sau cơm tối mỗi ngày, hắn sẽ cùng Khiêm đi tản bộ.

Thượng Quan Khiêm đứng lên, đối với những người hầu nói, “Phạm vi chỉ cho phép trong tại Ám Cung.”

“Dạ, chủ thượng.” Bọn người hầu được đồng ý, chuẩn bị thân thủ ra tay.

Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt rời đi, mặc kệ những người này tới tột cùng sẽ làm như thế nào. Bọn người hầu cũng không đi theo, An Thịnh có đề cập qua, hai người thích ở cùng một chỗ, đặc biệt là loại thời điểm này.

Mà đám người Phượng Cửu lại nhìn thấy đám người kia tới tột cùng là như thế nào đem nơi này trùng kiến.

Dễ dàng dem toàn bộ kiến trúc ở trong uyển hủy diệt, hóa thành phế tích, liền ngay cả cây cỏ cũng không lưu, hóa thành tro tàn.

Sau đó những người này không biết chuyển vật liệu gỗ từ đâu tới, hình thể hoàn toàn không phù hợp với khí lực của bọn họ, dựng một cái, động tác phi thường nhanh chóng, bất quá là thời gian một nén hương đã dựng xong. Phong cách kiến trúc cùng Nguyên quốc không sai biệt lắm nhưng mà thêm vài phần phong thái cổ xưa, hơn vài phần điêu khắc tinh xao tinh tế được khắc trên gỗ. Chiếu sáng không phải dùng lửa mà là một loại đồ vật này nọ mà mọi người không biết, treo ở dưới mái hiên, cứ như vậy sáng ngời nhu hòa, không chói mắt huênh hoang, phù hợp với sự yên tĩnh ban đêm.

Đường mòn của hoa viên cũng bị cải tạo lại hoàn toàn, hoa cỏ đủ loại không rõ, đóa hoa ở trong đêm nở rộ, thậm chí còn phát ra ánh sáng dịu nhẹ, đem đường mòn không thấy rõ chiếu sáng hẳn lên. Lót đường không phải là đá cuội mà là một loại đá tản ra ánh sáng nhu hòa cùng ngọc thạch giống nhau, dẫm ở trên, không có cảm giác cứng ngắc như đá, kiên cố mà mềm mại.

Nhìn thấy Trữ Dạ Uyến đã muốn đổi hình dạng thật lớn, đám người Phượng Cửu trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ bắt đầu hiểu được vì sao những người này lại nói nơi này đơn sơ.

Nhưng mà đám những người hầu này nói, “Đêm nay liền tạm thời như vậy, ngày mai sau khi trùng kiến xong, đem nơi này sửa chữa lại một chút, thời gian quá ngắn.”


Tiếp theo, bọn người hầu tiến vào trong tẩm cung mới xây dựng lại, bắt đầu trang hoàng bên trong.

Mà bên ngoài đã đánh thật sâu vào trong lòng người Nguyên quốc.

Thời điểm Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt thoáng cái một vòng đã trở về, cả tòa Trữ Dạ Uyển đã trang trí xong. Mà đám người hầu cũng bắt đầu đi tới địa phương khác để sửa chữa.

Quân Hành Tuyệt một mình tiến vào phòng tắm, hắn hiểu được vì sao Mộc Linh Hạo sẽ đưa ra đề nghị kia. Nếu là hắn gặp phải trước, hắn cũng sẽ làm ra quyết định tương tự. Quá khứ của Khiêm, hắn muốn biết, lại cự tuyệt hỏi qua, bởi vì hắn muốn Khiêm chủ động nói cho hắn.

Quá khứ của Khiêm đã từng không tốt, hắn chỉ biết như vậy. Chính là hiện tại nhìn tới lại có gì đó đánh vỡ nhận tri của hắn, cuộc sống của Khiêm không phải giống như hắn nghĩ, Khiêm từng gặp qua cực khổ, nhưng mà Khiêm bằng vào lực lượng của bản thân sừng sững đứng ở tại trên đỉnh, hưởng thụ đãi ngộ của cường giả, cơ bản nhất chính là một cuộc sống phẩm chất như vậy.

Dùng sức tạt nước lên mặt, bọt nước thật lớn tung tóe bắn lên, đây chính là đối với bản thân tức giận, đối với tự mãn của mình tức giận.

Đứng dậy, lau khô nước dính trên người, mặc vào quần áo để một bên, thu thập tốt tình tự của bản thân, Quân Hành Tuyệt đi ra khỏi phòng tắm.

Màn trướng màu trắng, giường thật lớn, Thượng Quan Khiêm còn chưa có ngủ, hôm nay từ Công chúa Đông Li nơi đó lấy được chút tư liệu, trước phải sửa sang lại một chút, sau đó thí nghiệm. Đúng rồi, còn muốn từ nàng kia lấy sách lại đây để xem.

“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt đã thu thập tốt tình tự của bản thân, nhìn không ra có gì không đúng, lên trên giường, ôm lấy thắt lưng của Thượng Quan Khiêm, ôn nhu nói, “Nên nghỉ ngơi.”

Thượng Quan Khiêm đang chuyên tâm chỉnh sửa không yên lòng trả lời: “Đã biết.”

Không thích Thượng Quan Khiêm trả lời có lệ, Quân Hành Tuyệt kéo đầu của Thượng Quan Khiêm qua, đem môi của mình ấn lên trên môi của đối phương, tham nhập vào bên trong miệng, cùng mềm mại bên trong giao triền, cảm thụ được vị ngọt của đối phương.

Thuận thế đem người áp đảo ở trên giường, đi sâu vào trong, chất lỏng trong khoang miệng không thể khống chế mà tràn ra. Quân Hành Tuyệt buông môi của đối phương, đem dấu vết tràn ra liếm sạch.

“Ngủ ngon, Khiêm.” Bình phục hô hấp của bản thân, khống chế dục vọng của mình.

Thượng Quan Khiêm phất tay đem hình ảnh hư nghĩ tắt đi, “Ngủ ngon.”


Quân Hành Tuyệt một tay ôm thắt lưng của Thượng Quan Khiêm, một tay kéo chăn lên trên người hai người. Sau đó phất tay dem ánh sáng bên trong tắt đi.

Quân Hành Tuyệt không có lập tức nhắm mắt, ôn nhu mà kiên định nhìn Thượng Quan Khiêm nhắm lại nằm trong lồng ngực. Khiêm, ta sẽ đêm hết thảy những gì tốt nhất đều cho ngươi.

Ngoài uyển, đám người hầu đột nhiên xuất hiện kia bận rộn chỉnh sửa một đêm, động tác nhanh chóng phá hủy kiến trúc ban đầu, kiến thiết lại tân phòng, hơn nữa còn vô cùng chú ý, không có gây ra động tĩnh gì.

Nguyên bản người Nguyên quốc tại nơi này trong một đêm không có ngủ được, ngơ ngác nhìn biến đối thật lớn phát sinh ngay trước mắt.