[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 107

“Uông uông, uông uông.” Con chó nhỏ tuyết trắng vểnh cái đuổi ở bên chân Công chúa Đông Li xoay chuyển.

Con chó nhỏ này là đi theo Công chúa Đông Li vượt biển mà tới nơi này, trải qua một đoạn thời gian không thích ứng được khí hậu, rốt cuộc cũng khôi phục khỏe mạnh vui vẻ.

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của con chó nhỏ, Công chúa buông sầu lo trong lòng, lộ ra mỉm cười thực tâm, làm cho Kí Thanh Vân cùng Thái tử Đông Li thoáng thả tâm.

“Điểm Điểm.” Công chúa khom người muốn ôm con chó nhỏ, quên mất trong tay còn đang nắm khăn tay, tay buông lỏng, khăn tay rơi xuống trên mặt đất.

Công chúa chuẩn bị nhặt lên khăn tay thu vào rồi lại ôm con chó nhỏ, chính là con chó nhỏ ở lại trước Công chúa một bước, dùng miệng cắn khăn tay sau đó chạy mất.

“Điểm Điểm.” Công chúa có chút kích động gọi, đó là khăn tay mẫu hậu lưu lại cho nàng. Công chúa vội vàng đuổi theo, chính là làn váy thực dài, hạn chế lực hoạt động của nàng, chỉ có thể nhìn con chó nhỏ chạy ra khỏi tầm nhìn.

Thấy động tác của chính mình chậm chạp, Công chúa bắt đầu yêu cầu tiếp viện, “Nhanh lên, đuổi theo nó.” Công chúa phân phó hạ nhân xung quanh.

Bất luận là nô tỷ hay là thái giám, buông xuống việc trong tay, đuổi theo con chó nhỏ Điểm Điểm nghịch ngợm.

“Công chúa.” Kí Thanh Vân nhìn thấy Công chúa đuổi theo con chó nhỏ, lắc đầu. Công chúa vẫn là thiếu nữ ngây thơ a.


Thái tử Đông Li cũng cười, bởi vì biết vận mệnh tương lai của muội muội mình, cho nên phụ hoàng cùng hắn đều sủng muội muội, để cho hàng ở trong hoàng cung hắc ám nhưng vẫn như cũ bảo trì được phần ngây thơ. Mà phần ngây thơ này, cũng là nguyên nhân hắn cùng phụ hoàng càng thêm sủng ái muội muội. Đáng tiếc sủng ái nhiều cũng so ra kém trọng yếu bằng Đông Li, muội muội vẫn như cũ gả tới Nguyên quốc.

Bọn họ cùng Nguyên quốc tạm thời không có mâu thuẫn, bởi vì hai nước khoảng cách quá xa, đi thuyền qua lại đều phải mất nửa năm. Mục đích chủ yếu của Đông Li chỉ là tìm hiểu minh bạch quốc gia này, cho dù hiện tại bọn họ không có địch ý với nhau, nhưng mà tương lai thì sao. Hiểu rõ hơn một phần mới có thể nhiều hơn một phần thắng.

Thái tử Đông Li là thật sự hy vọng Công chúa ngây thơ ôn nhu có thể đả động tâm được của Hoàng đế Nguyên quốc, như vậy muội muội sẽ hạnh phúc đi. Đối với Đông Li cũng có lợi.

“Kí đại nhân.” Một thanh âm lanh lảnh truyền tới từ phía sau.

Kí Thanh Vân cùng Thái tử Đông Li liền thấy thái giám tổng quản Đức Niên bên người Hoàng đế Nguyên quốc đi tới.

“Đức công công.” Kí Thanh Vân hô, “Không biết công công tới là vì cái gì?” Người bên người Hoàng đế sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện.

“Nô tài là tới thông truyền, Hoàng thượng muốn giá lâm, thỉnh Công chúa tiếp giá.” Đức Niên vẻ mặt kính cẩn nói, một nô tài mười phần an thủ bổn phận.

“Tiêu Vũ a, nhanh kêu Công chúa trở về.” Kí Thanh Vân chỉ có thể đối với Thái tử còn ở bên người nói. Tiêu Vũ gật đầu, lập tức đuổi theo Công chúa.

“Công chúa đi đâu?” Đức Niên nghi hoặc hỏi. Che giấu tinh mang chợt lóe qua trong mắt.

Kí Thanh Vân thấy được đạo tinh mang này, thầm than, người bên người Hoàng đế quả nhiên không có nhân vật đơn giản, liền ngay cả thái giám nhìn như kính cẩn nghe theo cũng như vậy. Vì để cho Đức Niên không nhầm lẫn cái gì, Kí Thanh Vân vội vàng đem chuyện tình vừa rồi nói một lần.

“Công chúa thật đúng là ngây thơ lãng mạn.” Đức Niên cũng cười nói. Sau đó phân phó một trong những người đi theo nói, “Ngươi ở đây chờ Hoàng thượng.” Liền đối với Kí Thanh Vân nói, “Nô tài cũng đi tìm Công chúa, chuyện Hoàng thượng công đạo, chung quy phải đối với chính chủ nói a. Xảy ra sai lầm gì, nô tài thực không đảm đương nổi.” Chủ yếu là vì để vị Công chúa này đừng chạy đến địa phương không nên chạy tới.


“Được công công băn khoăn đúng, tại hạ cũng đi cùng.” Lấy cớ, vừa nghe đã biết, bất quá Kí Thanh Vân cũng không vạch trần, phụ họa nói.

“Được.” Đức Niên không có lý do gì phản đối.

Điểm Điểm chạy a chạy, phía người người truy a truy, nhìn tới sau mình có nhiều người như vậy, Điểm Điểm cao hứng, nhiều người như vậy bồi nó ngoạn, thực vui vẻ. Tại thời điểm có người bắt được nó, linh hoạt né tránh, nhìn thấy người muốn bắt nó va vào cùng một chỗ, sau đó lại chạy, lại trốn, đùa tới bất diệc nhạc hồ. Đáng tiếc sau vài lần, vẫn là bị nhiều người như vậy một phương bắt được.

Công chúa sớm chạy tới. Chính là lực chú ý của Công chúa không ở tại nơi này, mà là dừng ở khăn tay không biết từ khi nào rơi ở trên cây. Cây không cao, Công chúa đủ tầm để với được, tiến tới, muốn đem nó gỡ xuống, chính là một trận gió thổi tới, khăn tay làm từ tơ tắm bay cao, nhẹ nhàng theo làn gió bay đi.

Công chúa lại theo khăn tay mà di chuyển lên, mà mọi người đang bắt con chó nhỏ không có chú ý tới.

Tiêu Vũ cũng tới nơi này, nhìn thấy một đám hạ nhân vây quanh con chó nhỏ, nhưng không có thấy muội muội của mình.

“Công chúa đâu?” Tiêu Vũ rất có khí thế hỏi.

Mọi người phát hiện Công chúa không thấy, trên mặt có chút kích động, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Nhìn đến bộ dạng những người này, Tiêu Vũ mặt lãnh nghiêm, bọn họ thật là tinh anh Đông Li lựa chọn ra sao? “Còn không mau đi tìm.” Mệnh lệnh nói.

“Chậm đã.” Đức Niên thanh âm lanh lảnh truyền tới, “Tiêu công tử, không cần kinh hoảng như vậy, con đường này đi về phía trước chính là tới Phỉ Thúy hồ, thời điểm chúng ta tới không thấy Công chúa, Công chúa hẳn là đi về phía trước, hơn nữa một hồi này Công chúa cũng sẽ không đi quá xa.” Để cho những người này chạy loạn, như thế nào có thể. Cung điện vì Công chúa Đông Li an bài rất đặc biệt, ra vào chỉ có một đường, hơn nữa hoa viên này, đi phía trước vô luận là phương hướng nào thì đích tới đều chỉ có Phỉ Thúy hồ. Những điều này mục đích đều là không để Đông Li chạy tới địa phương khác. Đặc biệt một ít địa phương không nên tới, dù sao trong thâm cung này có chút bí mật, Đông Li còn không có tư cách biết. Cho dù nhóm người bọn họ không có biện pháp đem bí mật này truyền đi ra ngoài, bọn họ cũng không có tư cách biết.

Kí Thanh Vân cùng tới gật đầu đồng ý, nơi này dù sao cũng là địa phương của Nguyên quốc, bọn họ vẫn là không nên làm càn.


Khăn tay theo gió ở trên trời bay múa, rất cao, tốc độ không nhanh, Công chúa một bước đi theo, chờ nó hạ xuống. Cũng may mắn con đường này không có trở ngại gì, Công chúa cho dù không chú ý dưới chân cùng bốn phía cũng không có đụng tới cái gì cả.

Rốt cuộc, khăn tay có xu thế hạ xuống, Công chúa vui vẻ, ánh mắt rời khỏi khăn tay, sau đó lăng lăng đứng ở nơi đó.

Hồ nước xanh biếc, bốn phía bích thúy đảo ảnh, cùng phỉ thúy như nhau. Rất đẹp, nhưng mà đây không phải là nguyên nhân nàng ngốc lăng.

Làm cho nàng ngây người chính là bóng dáng kia, chính là một bóng dáng, đứng ở nơi đó liền đoạt lấy tất cả chú ý của nàng. Thiên địa trong lúc này, không có thứ khác, chỉ có bóng dáng kia đứng thẳng trên mặt nước. Xiêm y màu trắng, theo gió nhẹ nhàng đong đưa, dưới chân hồ nước lay động gợn sóng cùng y không có nửa điểm ảnh hưởng. Y đứng ở nơi đó, ánh mặt trời vì y đội lên tầng viền vang, thần thánh tôn quý như vậy.

Y là tiên nhân sao? Nếu như không phải tiên nhân như thế nào sẽ đứng thẳng ở trên mặt nước? Nếu không phải tiên nhân, làm sao sẽ có được phiêu dật thoát tục như vậy, bất nhiễm bụi phàm?

Công chúa Đông Li đứng ở bên hồ ngơ ngác nhìn, nhìn thấy người đứng ở trên mặt hồ vươn tay, khăn tay ở trên trời như vậy bay xuống dừng ở trên tay y. Sau đó người trên mặt hồ chuyển thân đi qua.

Nàng là Công chúa Đông Li, đã gặp qua bao nhiêu người tuấn kiệt, phụ hoàng khí phách thiên thành, Bố Y Tướng Kí Thanh Vân thanh tuyển nho nhã, Thái tử hoàng huynh trong sáng cao ngạo. Còn có đi tới Nguyên quốc tới thấy vài người, Sùng đế tuấn nhã ung dung, Thành vương lạnh lùng ít lời, Bình vương phong lưu phóng khoáng, Tấn vương ôn nhã thong dong, Lạc vương hào sảng cuồng dã, Hoài vương có thể so với nữ tử tú lệ, người nào không phải người xuất sắc, nhưng mà những người đó ở tại trước mặt nam nhân này so sánh quả thật là thất sắc.

Đó là dung nhan tuấn mỹ hé ra nhu hòa, không kiêu ngạo, không đường hoàng, chỉ có thể dùng nhu hòa để hình dùng. Một thân khí chất ôn hòa, chỉ cần gặp qua một lần sẽ vĩnh viễn khắc ghi, thế nhân rốt cuộc không người có thể xưng là quân tử.

Học qua văn hóa của Nguyên quốc, biết cụm từ ôn nhuận như ngọc này, nhưng mà thẳng tới khi nhìn đến nam nhân trước mắt mới có thể biết vì sao từ này có thể dùng để hình dung con người. Ở Đông Li không hề ít tài tử, cũng có cách nói quân tử, nhưng mà thời điểm nhìn tới nam nhân này, mới biết được quân tử là như thế nào.

Ôn nhuận như ngọc, người khiêm tốn, nàng giờ khắc này mới sâu sắc cảm nhận được hàm nghĩa của hai cụm từ này. Chúng nó nói lên chính là nam nhân trước mắt.

Nhìn thấy nam nhân một bước đi vào, Công chúa Đông Li tim đập có điểm nhanh, không thể khống chế nhảy lên. Đây là lần đầu tiên có tình huống như vậy, chính là nàng không có cảm giác được, chỉ là ngơ ngác nhìn y đi vào. Liền ngay cả khi y đạp nước mà đi, không có kích khởi nửa điểm dị trạng gợn sóng cũng đều không có kinh ngạc, tựa như hết thảy vốn nên là như vậy.


“Đây là của ngươi?” Thanh âm ôn hòa, như gió mộc xuân.

Nam tử ôn hòa, đưa khăn tay trên tay cho Công chúa.

“A, a, là của ta.” Công chúa rốt cuộc lấy lại tinh thần, trên mặt nhiễm thượng rặng mây đỏ, e lệ cúi đầu. Trời ạ, nàng thế nhưng nhìn một người nam nhân tới ngây người, may mắn nơi này không có người khác.

“Trả lại cho ngươi.” Gặp thiếu nữ trước mặt cúi đầu, nhưng không có tiếp nhận khăn tay trên tay, nam tử đưa tay về trước thêm một chút.

“Dạ, phải.” Công chúa nhanh chóng ngẩng đầu, mặt đỏ nhìn nam tử trước mắt, thân thủ đưa tay tiếp nhận, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu. Nhìn gần, người nam nhân này thực sự rất tuấn mỹ, còn hơn đệ nhất mỹ nhân Đông Li là mình, một chút cũng không kém cỏi. Không phải nói người nam nhân này giống nữ nhân, mà là tuấn mỹ như vậy đã không thể dùng giới tính để so sánh.

Công chúa cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy trước mắt một mạt màu trắng, tại thời điểm mạt áo trắng này bắt đầu di chuyển, y phải rời khỏi, nhận tri này xuất hiện ở trong đầu, công chúa cuống quýt ngẩng đầu.

“Xin hỏi, ngươi là?” Ta chỉ là muốn cảm tạ y giúp ta cầm lại khăn tay, Công chúa ở trong lòng đối với bản thân giải thích.

Nam tử cũng không có trả lời, chính là nhìn Công chúa, nói, “Trên người của ngươi…”

Nam tử còn chưa nói xong, phía sau Công chúa truyền tới thanh âm tìm được Công chúa, sau đó là một đám thân ảnh xuất hiện.

Người xuất hiện này cuống quýt vây quanh Công chúa, xem nhẹ tồn tại của nam nhân.

Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ nhìn đến Công chúa không có việc gì nhẹ nhàng thở ra, bọn họ không có chú ý tới, phía sau bọn họ Đức Niên lúc này thần sắc không thể tin được, thậm chí mang theo vài phần kinh hoàng.


“Bản cung không có việc gì, các ngươi đều lui ra.” Đối với những người đột nhiên xuất hiện này, Công chúa có chút mất hứng, bọn họ vì sao lại xuất hiện vào lúc này.

Người hầu hạ Công chúa, đi theo Công chúa từ Đông Li tới nơi này, có một bộ phận là từ nhỏ hầu hạ Công chúa, có ít người là xếp vào sau. Nhưng mà đi theo Công chúa mấy tháng, đối với tính tình của vị Công chúa này cũng có chút hiểu biết. Tính tình rất tốt, chưa từng có tức giận qua, biết bọn họ là nhận nhiệm vụ mà tới, bởi vì duyên cớ đồng bệnh tương liên, vị Công chúa này chưa bao giờ khó xử qua bọn họ. Chính là vị Công chúa thanh tao lịch sự này, lần đầu tiên ở trong giọng nói xuất hiện bất mãn cùng tức giận.

Nhóm cung nhân ngoan ngoãn lu ra, sau đó chú ý tới nam tử xuất hiện ở trong này.