Vô Tự Thiên Thư

Chương 110: ân oán năm xưa

Khinh Hồng nói: " Sự thật chứng minh, cái nhìn của tổ sư bà bà hoàn toàn chính xác, Mạnh Phi Phàm vừa chết, hồ yêu lập tức lộ ra một mặt tà ác của nó, câu dẫn một chính đạo bại hoại, đó là Côn Lôn Phái Tà Tu Trầm Hương chân nhân."" Yêu tinh tu chân, liền thành Thiên Yêu, nhân loại tu ma liền thành tà tu, Trầm Hương chân nhân là đệ tử phái Côn Lôn, vốn học cao thâm nhất chính là thuật phi thăng, nhưng là hắn phẩm hạnh thật sự quá xấu xa, lén làm chẳng biết bao nhiêu sự tình thương thiên hại lý, tâm tính đã cực đoan bại hoại, muốn đề cao cảnh giới tu chân đã tuyệt đối không khả năng, vạn bất đắc dĩ, Trầm Hương chân nhân lúc này mới chuyển thành tu ma, mà tu ma mấy trăm năm cuối không cẩn thận mới bị môn hạ đệ tử phát hiện bí mật, mà lúc đó Trầm Hương chân nhân đã là đương đại chưởng môn của phái Côn Lôn cho nên phái Côn Lôn khi đó tại tu chân giới thanh danh thật là không tốt ."" Tổ sư bà bà vì cái chết của Mạnh Phi Phàm trước khi nhìn mặt Mạnh Phi Phàm lần cuối nàng đã quyết định muốn chém chết hồ yêu, nhưng là Mạnh Phi Phàm lại chẳng những trước khi chết không có tỉnh ngộ, lại bức bách tổ sư bà bà buông tha hồ yêu, đáng tiếc tổ sư bà bà đối với Mạnh Phi Phàm một mảnh si tình, lại làm sao nhẫn tâm cự tuyệt di ngôn của hắn trước khi chết, bị Mạnh Phi Phàm bắt trước mặt phát hạ lời thề đời này không được chém giết yêu hồ, Mạnh Phi Phàm chết đi lúc sau tổ sư bà bà trong lòng bực bội ức chế, đương trường thổ huyết, tâm cảnh đã bị thụ thương nặng tu vi vừa rụng ngàn dặm, phi thăng đã là cả đời vô vọng. Nàng cố gắng trở lại Lưu Vân Thủy Tạ lập tức bế quan chữa thương lần bế quan này liền qua mấy trăm năm ."" Trầm Hương chân nhân thực lực vốn bình thường, nhưng là sau khi thông đồng với Thiên Yêu đột nhiên thực lực tăng mạnh, nhanh chóng ngự trị phía trên chính đạo đại môn phái, chẳng những tổ sư bà bà không phải là đối thủ của hắn, liền cả Nga Mi, Thanh Thành, Thục Sơn, Hoàng Sơn, chư đại môn phái cũng không phải là đối thủ của hắn, trong khoảng thời gian này, phái Côn Lôn thực lực vô hạn bành trướng, hiển nhiên đã là đại phái đệ nhất thiên hạ, nhưng là hai chữ chính đạo hắn lại càng ngày càng xa, năm tháng như vậy nhoáng một cái lại năm trăm qua đi "." Trầm Hương chân nhân tại tu chân giới hô phong hoán vũ đương nhiên năm đó hồ yêu không phải chủ ý cùng hắn liên thủ, cho nên năm trăm năm sau, trong Phái Côn Lôn bỗng nhiên xảy ra nội loạn, cũng là hồ yêu tự mình ra tay giết chết Trầm Hương chân nhân, hấp thu toàn bộ chân nguyên của Trầm Hương chân nhân, hồn phách và nguyên anh của Trầm Hương chân nhân đều bị hồ yêu hoàn toàn tuyệt diệt, theo như tử trạng Trầm Hương chân nhân, Trầm Hương chân nhân bị chết cực kỳ thê thảm, toàn thân da thịt cùng xương cốt cơ hồ không có một tấc nguyên vẹn, thủ đoạn của Hồ Yêu tàn khốc quả thực người khác vô cùng phẫn nộ ."" Hồ yêu sau khi giết chết Trầm Hương chân nhân, chuyện thứ nhất là tắm máu phái Côn Lôn, lúc ấy trong phái Côn Lôn, đệ tử tà tu so với đệ tử chính đạo nhiều hơn, nhưng là vô luận chính tà đều bị hắn một đêm giết sạch sẽ, hôm nay phái Côn Lôn còn có thể trở thành môn phái chính đạo cũng đúng là bởi vì năm đó toàn bộ tà tu chết ở trong tay hồ yêu, nói như vậy đồ sát năm đó rốt cuộc là phúc hay họa thật đúng là rất khó bình nói "" Đợi cho tổ sư bà bà xuất quan, tu chân giới đã bị hồ yêu giết máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi, cả tu chân giới tinh phong huyết vũ, một mãnh ngổn ngang, tổ sư bà bà giờ phút này ngay cả muốn giết chết hồ yêu, cũng không phải đối thủ của hồ, càng huống chi, bởi vì cái chết của Mạnh Phi Phàm đã bị kích động quá nặng, giờ phút này nội thương dĩ nhiên hình thành, ngay cả khả năng sống còn chưa biết, trừ ở trong Lưu Vân Thủy Tạ thở dài chuyện cũ, nàng thật sự làm không được cái gì.Không lâu sau, tổ sư bà bà vì một số sự tình của Lưu Vân Thủy Tạ, vọng động chân nguyên, đạo trí nội thương phát tác, hộc máu mà chết. Đến đây, tổ sư bà bà cùng Mạnh Phi Phàm đối với mấy ngàn năm trước công nhận thần tiên quyến luyến, đều đã buông tay cõi trần ."Vốn là một Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, vì một tên yêu quái, cuối cùng đến tình cảnh này, mọi người nhịn không được cùng nhau lắc đầu, đều cảm thấy có chút cảm xúc.Hầu tử thần sắc xem ra có chút đau buồn, trầm mặc một lát, lúc này mới ngẩng đầu lên: " Ngươi kể cố sự này, đích xác có chút bi thảm, chẳng qua dù sao không phải thân ngươi trải qua, ngươi nội tâm thương cảm, còn không đủ để đánh đụng đến ta ".Hắn dừng một chút, bổ sung nói: " Càng huống chi, bên trong cố sự này, có rất nhiều địa phương đều là ngươi một mặt bịa ra, bằng trực giác sự mẫn tuệ ta cảm thấy trong đó còn có chỗ không thật ".Khinh Hồng khẽ gật đầu: " Đây là cố sự sư phụ ta kể lại, rốt cuộc đúng hay không ta cũng không muốn làm rõ ràng lắm ".Hầu tử khẽ gật đầu, không hề nói chuyện.Trữ Tình từng bước đi tới: " Ta kể tiếp."Tiểu Khai kinh ngạc liếc mắt: " Ngươi con gái của gia đình lớn cuộc sống sung sướng, còn có cái gì thương tâm bất thành ?"" Đương nhiên có " Trữ Tình ôn nhu liếc mắt nhìn Tiểu Khai: " Tiểu Khai ca ca, ta kể cố sự này với ngươi có quan hệ ".Tiểu Khai há rộng miệng ra." Thời điểm xảy ra sự việc ta còn rất nhỏ, năm đó ta mới tám tuổi, " Trữ Tình ngữ điệu thực trầm thấp, cũng thực thong thả: " Nghĩ đến thế nhân, sinh ra tại gia đình giàu có, hài tử này khẳng định thực hạnh phúc.Nhưng là bọn họ cũng không rõ ràng, đứa nhỏ sinh ra tại gia đình giàu có, tuy có thể được hưởng vật chất phong phú mà đứa nhỏ khác khó có thể tưởng tượng, người thân nhất thường hay vắng mặt, tỷ như ta "." Trước đấy, ba mẹ đều bề bộn công việc, bọn họ cả ngày đều phải xử lý sự vụ của công ti, thời gian đều không ở nhà ăn cơm, lại càng không nói chuyện với ta. Thời thơ ấu của ta, cơ hồ không có ấn tượng về cha mẹ, cho nên ta cảm thấy thực không vui, thực cô đơn, cho nên sau này ta bỗng nhiên có cái ý niệm trong đầu, ta nghĩ phải rời gia đình "." Chúng ta Trữ gia đương nhiên không thiếu bảo mẫu, cũng không thiếu bảo tiêu, cho nên cha mẹ căn bản không nghĩ tới,tiểu cô nương trong mắt bọn họ vô ưu vô lự, lại có lá gan làm việc to gan lớn mật như vậy. Tuy hai bảo tiêu và hai bảo mầu trường kì đi theo bên người ta, ta vẫn thành công, vào một đêm cuối thu, trước một ngày ta đòi mua váy, rời gia đình đi ra ngoài "." Ta đi bộ rất lâu vào **** chiều, sau đó ta cảm thấy toàn thân đều lạnh cóng, nhưng là ta không nghĩ sẽ trở vể, ta cảm thấy trong nhà không ấm áp, đi đến tờ mờ sáng, ta phát hiện đã đói bụng, mới bỗng nhiên nhớ tới căn bản không tìm thấy nơi ăn cơm, ta tựa vào vách tường của một góc phố, cảm thấy mình thập phần suy yếu, phảng phất tùy thời giống như ngất đi, nhưng là ngã tư đường người đi người đến, nhưng không có một người nguyện ý liếc mặt nhìn ta, ta cảm thấy thế giới này liền như ông nội miêu tả giống như thương trường, tràn ngập lạnh lùng, không có một người đáng để tín nhiệm, nhưng là lúc sau ta gặp một đại ca ca".Tiểu Khai càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, đoạn kiều này trước đây hắn đã nghe Tiêu Vận kể qua, nhưng là sau này Tiểu Quan chứng minh Tiêu Vận căn bản là lừa hắn, hắn vạn vạn không có nghĩ đến, giờ phút này Trữ Tình lại kể lại cố sự này.Tiểu Khai thanh âm tràn ngập ngoài ý muốn: " Chẳng lẻ ngươi... ngươi chính là ...."" Đúng vậy, Tiểu Khai ca ca ta chính là tiểu cô nương kia," Trữ Tình ánh mắt có chút ướt át: " Đại ca ca đối với ta tốt lắm, hắn đem quần áo của mình cỡi ra choàng lên người ta, hắn hỏi ta có phải lạc đường không, hắn còn đem bữa sáng trong tay cho ta ăn, nhưng là ta một câu đều không dám nói, ta còn nhớ rõ lời ông nội, ta không tin thực sự có người vô tư phụng hiến tồn tại, tuy đại ca ca có một đôi mắt ấm áp, nhưng là ta cảm thấy hắn khẳng định đối với ta có mưu đồ "." Một khi hắn muốn mưu đồ ta, ta đây lại vì cái gì không thể trước tiên lừa hắn a ? nếu hắn không để quần áo cho ta mặc, cho ta bữa ăn sáng, ta khằng định chết đói, lạnh mà chết, cho nên thời điểm ta và hắn rời đi, ta lập tực liền ngoan ngoãn đi cùng hăn, vì không cho hắn hỏi ta không thể trả lời cầu hỏi, ta còn muốn giả làm một người câm điếc ."" Đại ca ca sống một mình, mỗi ngày đều phải đi học, buổi tối mới về nhà, hắn mỗi ngày buổi sáng mua bữa sáng cho ta, mỗi ngày buổi tối nấu cơm cho ta ăn, hắn còn phải giặt quần áo, thu dọn phòng, đánh nhà vệ sinh, hắn một ngày đều bộn bề nhiều việc, hơn nữa ... hắn thực gầy, lúc ta theo đến đây hắn liền càng gầy, ."" Đại ca ca thực bởi vì tồn tại của ta hắn chỉ có thể mỗi ngày không ăn bữa sáng, hắn rất muốn đem ta đưa về nhà, đối với ta câm điếc, hơn nữa không biết chữ cho nên hắn ngoài việc nuôi ta, không có lựa chọn khác, mỗi khi hắn định đưa ta đến cục cảnh sát, ta đều liều mạng kéo tay hắn lại, kiên quyết không ra khỏi cửa, hắn không muốn bắt buộc ta, chỉ có thể tiếp tục giữ ta ở lại một ngày một đêm ".Trữ tình trên mặt tràn đầy hồi hận, thấp giọng nói: " Lúc ấy, ta nghĩ đến hắn muốn đưa ta về nhà là muốn tìm gia nhân của ta đòi tiền. T.r.u.y.ệtruyenfull.vnTa một bên lặng lẽ khinh bỉ, một bên không ngừng tạo phiền toái cho hắn, ta mỗi ngày đều làm trong nhà rối tinh rối mù, ta còn thường xuyên cố ý lấy cặp sách của hắn, bài tập của hắn, ta thậm chí .... còn thừa dịp hắn buổi tối ngủ, hắn đi vắng, hài tử ở bên trong tưới nước.Thời điềm tuổi còn nhỏ, con người luôn đặc biệt cố chấp, ta bắt đầu nhận định hắn là người xấu, cho nên vô luận hắn đối với ta như thế nào, ta đều nghĩ hắn có mưu đồ khác, hắn đối với ta càng tốt, ta càng nghĩ hắn hư ngụy, rồi đến một ngày nào đó... ngày đó, đại ca ca nói cha mẹ hắn trở về, đợi cha mẹ hắn trở về hắn sẽ đưa ta đến cục cảnh sát, giúp ta tìm ba mẹ "." Ta trong lòng cười lạnh, ta nghĩ rằng hắn rốt cục chịu không được, muốn lật ngửa ván bài với ta, hắn muốn bức ta về nhà, muốn tìm ba mẹ ta đòi tiền, muốn rất nhiều tiền, ta không thể cho hắn cơ hội.Ta nghĩ hắn là một người xầu, ta nhất định muốn đánh cho hắn một gậy trúc làm hắn thành công dã tràng " Trữ Tình mước mắt rốt cục chảy xuống: " Cho nên ta đương trời tối, liền lén lút rời đi, ta không có đi xa, chính là trốn ở góc tường cách đó không xa, nhìn thấy đại ca ca xa xa tìm ta suốt một đêm. Ngày hôm sau đại ca ca không có đi học, hắn bị cảm cúm, ta một đêm trốn bên ngoài cũng bị cảm cúm "." Kỳ thật ta là một nữ hài tử yếu đuối, cảm cúm liền nhớ nhà, vì thế ta liền về nhà, thời điềm ta trở về nhà, ba mẹ ta đều ở nhà, nghe bọn họ nói tìm ta đã lâu, nghe nói còn đăng báo tìm người họ đã ùn ùn kéo đến, nhưng là ai cũng nghĩ tới, ta ở cách bọn họ không xa, tại một gian phòng nhỏ, sống hơn một tháng ."" Ta cảm thấy thực châm chọc, ta muốn cười lạnh, ta thời điểm ở nhà, ba mẹ cho tới bây giờ không để ý đến ta, chỉ lo công việc của mình, tìm không thấy ta, bọn họ lại mỗi ngày ở lại nhà, phảng phất họ quan tâm ta rất nhiều, thật trái ngược, làm ta nghĩ bọn họ thật sự có chút không hiểu, mà bọn họ mấy ngày này lo âu, lo lắng, cũng tất cả đều là tự chuốc vạ vào mình. "" Ta cảm cùm có thể vể nhà, đại ca ca cảm cúm, lại chỉ có thể tự mình chống đỡ. Ta lại nghĩ đến thời điểm đại ca ca, đã là hai ngày sau. Nghĩ tới đại ca ca ta bỗng nhiên có một nguyện vọng mãnh liệt liền muốn nhìn thấy hắn thế nào, có còn bệnh nằm tại giường không ? cha mẹ hắn đã trở về chưa ? hắn có nhớ ta không ? nguyện vọng mãnh liệt như thế cắn bản không thể áp chế, ta lúc này muốn ra khỏi nhà, nhưng là cha mẹ ta vừa mới tìm ta trở về, lại như thế nào để ta ra ngoài a? Ta chỉ có thể nói thật cho bọn họ, đại ca ca thu nhận ta một tháng "." Lòng người thật biến đổi, ta vốn nghĩ đại ca ca là người xấu, nhưng giờ khắc này ta bỗng nhiên bắt đầu nhớ bữa sáng của hắn, điệu cười của hắn, ánh mắt ấm áp cùng bả vai không rộng lớn của của hắn, để hắn tìm cha mẹ ta lừa gạt nhiều tiền ta cũng không có câu oán hận "." Ba mẹ ta đương nhiên không muốn ta đi ra ngoài, bọn họ chính là muốn ta đưa một địa chỉ cụ thể sau đó để lái xe đi đón người " Trữ Tình sắc mặt có chút trắng bệch, thanh âm liền bắt đầu run rẩy, thần thái áy náy hối hận, đến cực điểm" Nhưng là ta vạn vạn không nghĩ đến, tâm huyết ta dâng trào, lại thành thảm kịch lớn nhất trên đời!"Móng tay của nàng lặng lẽ cấu vào trong thịt, lại bất giác hồn nhiên, thấp giọng nói: " Ta nhớ rất rõ ràng, đó là mười năm trước ngày 5 tháng 11...."Tiểu Khai nắm tay xiết chặt, gân xanh trên cánh tay phút chốc liền rõ ràng đột nhiên hiện ra, hít một hơi thật dài, thấp giọng nói: " ngày 5 tháng 11... không phải là ...."Trữ Tình hốt nhiên bắt lấy cánh tay Tiểu Khai, một tiếng bổ nhào vào trong lòng Tiểu Khai, nước mắt nhất thời ràn rụa mà rơi, đảo mắt liền làm ướt áo Tiểu Khai, anh anh khóc ròng nói: " Tiểu Khai ca ca thực xin lỗi ta sai rồi, ta thực không phải cố ý, ngươi nhất định phải tha thứ cho ta."Tiểu Khai bình thường hi hi ha ha, chính mình luôn luôn là một thiếu niên sáng lạng phảng phất chẳng biết ưu sầu .Nhưng là biểu tình giờ phút này, lại không nói ra âm trầm lạnh như băng, sắc mặt âm tình bất định, thế nhưng ẩn lộ ra gân xanh đáng sợ phụ cận huyệt thái dương, gân xanh đều thình thịch nhảy lên, trong mắt hung quang lóe ra, giương mắt nhìn Trữ Tình bời vì nghẹn ngào nên thân thể hơi nhấp nhô, mái tóc đen trước mắt hắn bay lên khiêu động, hương thơm bay vào mũi, vốn là cảnh sắc đẹp vô hạn.Nhưng là hắn mặc kệ mái tóc đó, giương mắt buồn giống như bùn đất như đá, trong mắt nào còn có một chút ôn tình?Ước chừng kéo dài vài phút, Tiểu Khai mới chậm rãi đưa tay lên, vỗ sau lưng Trữ Tình, trầm giọng nói: " ngươi đừng khóc, cái này không trách ngươi ".Khinh Hồng lại kinh ngạc tò mò, thấp thỏm nói: " Tiểu Khai ca ca, rốt cuộc sao lại thế này ?".Tiểu Khai cắn răng nói: " Ta nhớ rõ, cha mẹ ta năm đó bị tai nạn, gây ra chuyện đích xác là tài xế họ Trữ, " Hắn lại nói: " Hơn nữa lái xe này, đã uống rượu"Lái xe họ Trữ, tự nhiên chính là năm đó phụng mệnh lái xe đón Tiểu Khai, nhưng là cha mẹ Trữ Tình tuyệt đối không thể nghĩ được, ngày hôm ấy đúng là ngày cha mẹ của Tiểu Khai trở về, bọn họ càng không thể tưởng được, tài xế của mình tại cửa nhà đương trường đâm chết người!.Thậm chí có thể nói, Tiểu Khai từ đó trở thành cô nhi, tất cả đầu là Trữ Tình ban tặng, nếu lúc ấy Trữ Tình không có hảo tâm đem về, như vậy hết thảy đều không phát sinh.Nhưng là sự tình không có chân chính làm cho người ta cảm thấy châm chọc là còn về sau.Bởi vì tai nạn này, là do lái xe sau khi uống rượu gây ra, cho nên tình tiết tai nạn có điều nghiêm trọng hơn, lái xe khăng khăng có quan hệ họ hàng với Trữ gia, Trữ gia liền trăm phương ngàn kế giúp lái xe thoát tội.Bọn họ một mặt mời luật sư giỏi nhất, một mặt thu xếp nhân viên cảnh vụ, đồng thời còn phái thuyết khách đi tìm người nhà người bị chết, cũng chính là Tiểu Khai, muốn Tiểu Khai bỏ qua truy cứu sự việc, đương nhiên bọn họ nguyện ý đưa Tiểu Khai một khoản tiền lớn, hoặc hứa hẹn công việc sau khi tốt nghiệp, đại loại như thế.Xem ra bọn họ muốn đối phó chính là một tiểu hài tử, như thế tiếp cận, đương nhiên là sự việc mười phần có chín phần chắc chắn.Nhưng là một loạt công tác phía sau của bọn họ không phải sử dụng, bời vì Tiểu Khai dễ dàng đáp ứng yêu cầu bọn họ, chẳng những đáp ứng hơn nữa cái gọi là " khoản tiền lớn " và " hứa hẹn công việc " đều bỏ qua, hắn chỉ lấy đi phần tiền bồi thường về người, thần sắc lạnh nhạt quay đầu mà đi. Thời điểm trước khi đi còn nhẹ nhàng lưu lại một câu: " giúp ta chuyền lời tới tài xế kia, thời điểm lái xe cần thận một chút, đừng làm tổn thương đến những người khác nữa ".Đối với Trữ gia mà nói lời này quả nhiên là không sao cả, chỉ có thể hiểu rằng đứa nhỏ này ngu xuẩn, cho nên lúc sau về nhà, lái xe kia thậm chí còn bắt chước giọng điều của Tiểu Khai như thật, dùng để cười vui, một màn này trong mắt Trữ Tình, đau lòng cũng không nói nên lời.Nàng một giọt nước mắt đều không có lưu, chính là đem mình nhốt trong phòng, xiết chặt nắm tay, lặng lẽ nói cho chính mình: " Đại ca ca là nam hài tử tốt nhất trên đời, hắn thiện lương dũng cảm, khoan dung, cần cù, kiên cường, ta lại lơ đãng hung hăng tổn thương hắn. Một khi sự tình đã phát sinh ta duy nhất có thể làm chính là lớn lên gả cho đại ca ca, cả đời bù đắp lại tổn thương cho hắn !".Những lời này trong tâm Trữ Tình từ nay về sau cùng với nàng vượt qua thời gia mười năm, đến lúc nàng lại phát hiện hành tung " đại ca ca ."Mà nửa năm sau đó phát sinh sự kiện, cha mẹ Trữ Tình bị tai nạn xe khi trên đường đi ra sân bay, gặp tai nạn, ba người trọng thương không chữa trị, đương trường tử vong, có lẽ đây cũng là thiên ý minh trung. Tin tức cha mẹ tử vong truyền đến, Trữ Tình đang trong phòng khách cười hì hì xem phim hoạt hình, nghe miệng ông nội nói ra tin tức, nàng cảm giác kỳ quái tận đáy lòng đau đớn, mà nước mắt bỗng nhiên bắt đầu tuôn ra !.Tiểu Khai dùng sức lắc đầu qua lại, đem hồi ức từ bỏ đi, vỗ vỗ bả vai Trữ Tình: " Quên quá khứ đi, nó chỉ là quá khứ."Trữ Tình lau nước mắt, đáng thương ba ba nhìn hầu tử: " ngươi có cảm động không ?"." Có một chút cảm động " Hầu tử mỉm cười: " Ngươi kể cố sự rất chân thật, cũng thực cảm động người, chẳng qua nước mắt của tiểu nữ sinh, không khỏi nông cạn, có lẽ mấy chục năm sau ngươi cảm động có thể càng khắc sâu".Hắn tuy không có nói rõ, nhưng lời này rõ ràng là: " Hắn không có chân chính cảm động ".Liền lúc này, mọi người nghe được tiếng thở dài nhẹ nhàng.Trong tiếng thở dài này mang chút hương vị thê lương, phát xuất lại là Thiên Yêu, Khinh Hồng ngạc nhiên nói: " Ngươi than thở cái gì ?".Thiên Yêu cũng không trả lời, ngược lại đối với hầu tử khẽ cười lạnh nhạt nói: " Ta cũng đến kể một cố sự ".Mọi người phiết phiết miệng đều nghĩ: " Đại bi đại hỉ như thế đều không làm con khỉ động đậy, thái độ của ngươi quả thật nhạt nhẻo như thế, còn có thể cảm động hắn hay không ? ".Hầu tử kinh ngạc liếc mắt nhìn Thiên Yêu, gật đầu nói: " Ngươi kể đi ".Thiên Yêu có chút khẽ ngẩng đầu lên, không hề nói chuyện, trên mặt lộ ra biểu tình trầm tư, ước chừng quá một vài phút, mới kể: " Đó là sự tình của hai vạn năm trước ...."Hắn nói xong những lời này, rồi lại im lặng, bình thản đưa một tay ra, tay xuất ra ngọc ban chỉ. Bàn chỉ kia bỗng nhiên bắn ra một đạo mông lung bạch quang, chính là đánh xuống mặt đất, mọi người cúi đầu nhìn lại trên mặt đất xuất hiện một bức đồ họa, xem ra giống như hình ảnh, rõ ràng khả biện.Tiểu Khai vừa thấy, chỉ cảm thấy có chút, mê muội một trận, ánh mắt nhìn thẳng trong lòng không khỏi sợ hãi than: " Thiên hạ lại có nữ hài tử giống như thần tiên như vậy a ! ".Xuất hiện trước mắt mọi người, là một nữ hài áo trắng váy trắng, răng trắng môi đỏ, tóc đen như mực, giống như băng điêu tuyết trác mà thành, da thịt kia như ngọc, mắt đẹp như tranh, phảng phất toàn bộ xinh đẹp của đất trời núi sông đều tập trung trên người nàng.Nàng liền tùy tiện đứng như vậy, diện mạo hoàn mỹ, sau lưng nàng là núi rừng xanh ngát, mặt đất cỏ xanh biếc, làm nổi bật lên non sông tươi đẹp, bầu trời trong xanh mây trắng, thật là mọi người bây giờ không có gặp qua dung nhan tuyệt thê như vậy.Khinh Hồng nhịn không được nói: " Nàng là ai ?"." Nàng là một con hồ yêu " Thiên Yêu nói: " Ta muốn kể là cố sự của nàng "Tiểu Khai nhịn không được âm thầm gật đầu, không nghĩ tới Thiên Yêu còn có chút chiến thuật tâm lý, trước tiên hư cầu một hình tượng hoàn mỹ như vậy, lại đi miêu tả buồn vui, ly hợp của nàng, gây cho người khác rung động, tự nhiên so với trống rỗng thuật lại, muốn sinh động nhiều lắm." Hai vạn năm trước, nàng chính là một tiểu hồ ly vô ưu vô lự ở chân núi thục sơn, không có tư tưởng, chỉ biết hưởng thụ lam thiên lục thảo, hồn nhiên chẳng biết vui buồn ly hợp của cuộc sống"