Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 618: Ngoại Truyện

Mùa xuân, vạn vật tranh khoe sắc.

Khắp nơi trăm hoa rực rỡ, bướm bay lượn xung quanh hoa, màu sắc vô cùng xinh đẹp.

Buổi sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ ——

Người giúp việc vui vẻ đi ra ngoài, tay cầm rất nhiều đèn lồng đỏ thật to, xôn xao đi qua chiếc cầu nhỏ, treo lên trên cành cây, theo phong tục của nhà họ Hàn, con dâu cả nhà họ Hàn trước khi vào cửa, nhà họ Hàn phải treo đèn lồng trên cao bảy ngày, khoảng thời gian này, Trang Minh Nguyệt bận rộn muốn phát điên, vì hôn lễ của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, tự mình xuất ra 2 triệu, chế tạo viên kim cương xa hoa xưa nay chưa từng có, sau đó lại tốn rất nhiều thời gian để mời chuyên gia may áo cưới các nước trên thế giới, tạo kiểu dáng áo cưới xinh đẹp, theo kích thước của Hạ Tuyết, cũng đã may xong, cất vào tủ sắt, hôm nay lúc 12 giờ Trung Quốc, các cô dâu phụ sẽ đến thử trang phục.

Bởi vì bảy ngày sau hôn lễ. Sáng sớm, Trang Minh Nguyệt mặc sườn xám màu trắng ngà, mang chuỗi ngọc Phỉ Thúy, muốn đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Trung Trí nằm trên giường, vừa mơ hồ tỉnh giấc, nhàn nhạt nhìn vợ, hỏi: "Tại sao thức dậy sớm như vậy?"

Trang Minh Nguyệt mỉm cười quay đầu, nhìn Hàn Trung Trí nói: "Chúng ta chọn lựa dâu phụ, tất cả các tiểu thư khuê các, 12h trưa hôm nay, sẽ phải tới thử trang phục dâu phụ, trong một 10 ngàn người, tôi chọn ra được một ngàn người, thiên kim tiểu thư, để đưa Hạ Tuyết chúng ta vào cửa, tôi phải dậy sớm một chút để thu xếp, bọn họ đều xinh đẹp cao quý, sở thích không giống nhau, phải theo quy củ của các cô mà chăm sóc, hôm nay chế tạo kim cương xong rồi, tôi còn phải đi kiểm thu nhận. Ba mẹ, anh trai, bọn họ nhiều năm qua, cũng không tham gia vào chuyện nhà của chúng ta, lần này cũng tự mình tìm người chế tạo đồ trang sức cho Hạ Tuyết ——"

Hàn Trung Trí mặc đồ ngủ, bình tĩnh ngồi trên giường, nhìn vẻ mặt vui sướng của vợ, nói xong muốn đi ra ngoài, ông ta gọi nhỏ: "Đợi chút — Trở lại đây ——

Trang Minh Nguyệt đi tới bên cửa, có chút ngạc nhiên, quay đầu, nhìn Hàn Trung Trí không hiểu hỏi: "Chuyện gì?"

Hàn Trung Trí chỉ yên lặng nhìn bà.

Trang Minh Nguyệt ngạc nhiên, nắm nhẹ một góc khăn tay, đi tới trước mặt của ông ta, dịu dàng hỏi: "Chuyện gì?"

Hàn Trung Trí không lên tiếng, chỉ nhẹ nắm tay Trang Minh Nguyệt, để cho bà ngồi ở bên cạnh mình, mới chậm rãi nói: "Thời gian này, vì thu xếp hôn lễ cho Văn Hạo, bà mệt mỏi rồi. Phải chăm sóc thật kỹ thân thể của mình, đừng quá vất vả, có chuyện gì có thể giao cho người giúp việc làm, thì giao cho người giúp việc đi —" .

Trang Minh Nguyệt mỉm cười nói: "Con trai kết hôn hiếm có, còn hạnh phúc như vậy, tôi muốn làm nhiều một chút chuyện cho chúng nó"

Hàn Trung Trí cũng chậm rãi cười, rồi thở dài một hơi, nói: "Nhớ năm đó chúng ta kết hôn, cũng chấn động một thời, nhưng lúc đó, bà cũng không được vui vẻ"

"Ông cũng không vui vẻ —" Trang Minh Nguyệt cúi đầu, sau nhiều năm, cười nói thổ lộ tình cảm với chồng — ánh mắt Hàn Trung Trí chợt lóe, nhớ lại năm đó, cặp mắt lộ ra một chút thâm trầm, cười nói: "Tại sao bà biết, năm đó tôi không vui vẻ?"

Trang Minh Nguyệt giật mình, quay đầu sang, trên mặt thoáng qua một chút ửng đỏ, nhìn Hàn Trung Trí.

Hàn Trung Trí cũng quay đầu sang, nhìn vợ dịu dàng và ưu nhã, lần đầu tiên trong đời, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của bà, nói: "Nếu quả thật không có tình cảm, cũng sẽ không ở cạnh bà 30 năm — "

Trong lòng của Trang Minh Nguyệt không khỏi đau xót, không dám lên tiếng, vội vàng cúi đầu.

Hàn Trung Trí đau lòng, vươn tay, kéo nhẹ bả vai vợ, để bà tựa vào bả vai của mình, mỉm cười không lên tiếng.

Trang Minh Nguyệt tựa vào vai chồng, cúi đầu, dùng khăn tay trắng, lau nhẹ nước mắt ấm áp trên mặt.

Tiếng gõ cửa vang lên, Lý thẩm ở bên ngoài cười nói: "Phu nhân, tất cả thiên kim tiểu thư đã tới, muốn thử trang phục dâu phụ — "

"Ừ, được rồi, được rồi, được rồi, tôi lập tức sẽ tới" Trang Minh Nguyệt lập tức đứng dậy, nhìn Hàn Trung Trí mỉm cười nói: "Ông nghỉ ngơi một chút nữa, tôi đi xuống đây"

"Cẩn thận một chút, đừng để quá mệt mỏi" Hàn Trung Trí mỉm cười nói.

"Được — " Trang Minh Nguyệt bước nhanh ra khỏi phòng, vừa đi xuống vừa hỏi Lý thẩm: "Cậu cả và Hạ Tuyết đâu?"

"Sáng sớm cậu cả trở về công ty có cuộc họp quan trọng, Hạ tiểu thư còn có cảnh quay cuối cùng phải quay. Có thể lúc hoàng hôn, sẽ đến tiệm áo cưới để thử áo cưới" Lý thẩm vội nói.

"Tốt — " Trang Minh Nguyệt nói dứt lời, liền nhanh chóng xuống cầu thang, kêu mấy người giúp việc đang bận rộn trong phòng khách nói: "Mọi người mau đưa trà, bánh mà các tiểu thư thích uống để thết đãi"

"Vâng" người giúp việc nghe xong, vội bưng những chiếc ly thủy tinh xinh đẹp, nhộn nhịp mang Hoa Trà thượng hạng và mọi thứ bánh ngọt bày lên, đang lúc bận rộn, bọn họ nghe thấy từng đoàn xe hơi, liền ngẩng đầu lên, tò mò đi ra ngoài —

Dưới ánh mặt trời chói lóa, xuất hiện 8 chiếc xe hơi sang trọng, xôn xao dừng trước cửa chính nhà họ Hàn, bọn hộ vệ mặc âu phục màu đen, mang bao tay trắng, mở cửa xe, bên trong xe bước ra là thiên kim của nhà họ Phó, Phó Tịch Viện, cô mặc váy ngắn tới gối màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, bên trái đỉnh đầu đội chiếc mũ nhỏ màu trắng đang lưu hành ở Anh quốc, mang bao tay màu trắng, xách túi xách nhỏ màu trắng, đôi mắt hạnh tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp, tính tình cởi mở, cô cất tiếng cười trong vắt, nói: "Xe vừa vào cửa, tôi nhìn thấy trên mỗi cây tương tư đều treo đầy đèn lồng màu đỏ, phô trương đến thế này cũng chỉ có nhà họ Hàn mới có thể biểu diễn"

Cửa chiếc xe thứ hai mở ra, nhìn thấy tiểu thư nhà họ Âu, Âu Dung, mặc váy ngắn màu xanh dương đuôi cá, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trong tay cầm túi xách trân châu, nhìn mọi người ưu nhã mỉm cười nói: "Nghe nói nhà họ Hàn có phong cảnh đẹp nhất thành phố, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên nổi bật, phía sau dựa rừng núi, bên trái là bờ hồ, phía bên phải là khu rừng cây, rất nhiều tòa nhà phụ, thật hâm mộ Hạ tiểu thư có thể gả vào nhà giàu nổi tiếng này"

Kim Vân, luôn mặc âu phục, hôm nay cô mặc váy nhỏ màu trắng phong cách kiểu Trung Quốc, chính giữa thêu hoa Mẫu Đơn vô cùng đặc biệt, buộc tóc đuôi ngựa, trên trán vắt vòng tròn bảy màu, xinh đẹp và không mất đi vẻ trang trọng, hai tròng mắt của cô, nhìn đến cửa chính nhà họ Hàn, vẻ mặt mập mờ nở nụ cười. Phó Tịch Viện đứng ở đầu kia, nhìn Kim Vân nói: "Ơ? Kim đại tiểu thư của chúng ta, trang phục hôm nay, muốn nghênh hợp nhà họ Hàn a"

Kim Vân khẽ mỉm cười, không để ý cô, muốn đi vào cửa chính nhà họ Hàn, không ngờ Phó Tịch Viện không cho cô đi, cứ chen đường với cô, Kim Vân nhìn cô chằm chằm, Âu Dung đi lên trước, kẹp tay từng người, tính tình dễ chịu nói: "Các người từ nhỏ đấu đến lớn, còn muốn đấu sao? Chúng ta đi thôi ——"

Cửa xe của 8 chiếc xe mở ra, bên trong đi ra là tiểu thư Vương Tịnh nhà họ Vương, ba chị em nhà họ Trương, Nhạc Di, Tiểu Quỳnh, Mẫn Nhi, thiên kim nhà họ Lý, Quỳ Quỳ, ai cũng xinh đẹp động lòng người, đôi mắt sáng, lanh lợi, không khí nhộn nhịp đi vào Nhà họ Hàn.

Vẻ mặt Trang Minh Nguyệt vui vẻ đi ra cửa chính, mỉm cười nhìn bọn họ nói: "Hoan nghênh mọi người, vất vả rồi —"

"Chào Trang Phu Nhân" Tất cả thiên kim tiểu thư xôn xao mỉm cười gật đầu.

"Mời vào — trang phục và đồ trang sức của dâu phụ đã để ở lầu Hồng rồi, chúng ta có thể lên đường —" Trang Minh Nguyệt mỉm cười nói.

"Tốt" Tất cả tiểu thư xôn xao mỉm cười đáp lời, sau đó cùng đi vào.

Dưới lầu rộn ràng náo nhiệt, trên lầu cũng náo nhiệt rộn ràng. Hai vợ chồng Hàn Văn Kiệt đã tỉnh giấc, Mộng Hàm đang tức giận nói với Hàn Văn Kiệt: "Lúc chúng ta kết hôn, tuần trăng mật anh cũng không có thời gian đưa em đi. Anh xem anh cả đi? Định cùng Hạ Tuyết du lịch khắp nơi trên thế giới ba tháng. Còn bao máy bay cùng đi. Anh cũng không yêu em"

Hàn Văn Kiệt nghe vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, đỡ nhẹ vợ, dụ dỗ nói: "Không phải anh không có thời gian sao? Lúc chúng ta kết hôn cũng làm rất long trọng mà —"

"Em không muốn —" Mộng Hàm bị tổn thương nói: "Cuối cùng em cảm thấy em yêu anh nhiều hơn anh yêu em —"

"Không thể nào — Anh yêu em —" Hàn Văn Kiệt mỉm cười ôm khẽ vợ nói.

"Hừ" Mộng Hàm quay đầu đi, đau lòng.

Tại một gian phòng khác.

Tiếng cười âm hiểm của Hàn Văn Vũ vang lên, xòe bài xì phé trong tay, nhìn Hi Văn nói: "Bảo bối — nói cho chú hai biết, đánh bài xì phé cần có kỷ xảo gì? Chú hai đã bị cha của cháu giết không chừa mảnh giáp rất nhiều lần, giúp chú một chút đi.

Hi Văn mặc váy nhỏ màu hồng bằng len, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, ôm vai, có chút đáng thương nhìn chú hai, giọng trong vắt, nói: "Chú hai, cháu tới Trung Quốc lâu như vậy, học rất nhiều tiếng Trung Quốc, có một câu nói cháu cảm thấy đặc biệt có ý tứ"

Hàn Văn Vũ cầm một quả thạch anh, vừa nhìn cô bé, vừa nhai.

"Câu nói kia là — 365 nghề, nghề nào cũng có người xuất sắc. Có thể cần hao tổn rất nhiều trí nhớ, chú hai thật không thể làm. Chú nghỉ một lát đi, chú không đấu thắng cha của cháu đâu" Hi Văn nói thẳng.

Ngoại truyện 2 (một)

"Cháu nói như vậy sao?" Hàn Văn Vũ đau lòng nhìn Hi Văn nói: "Chú hai chỉ muốn thắng hắn một bàn thôi. Mỗi buổi tối, chú ôm cháu ngủ, kể chuyện cho cháu nghe. Cháu lại đối xử với chú như vậy — "

Hắn đẹp trai xoay người chỗ khác, chống trán —

Hi Văn khó xử nhìn người chưa trưởng thành này, suy nghĩ một chút, có chút bối rối nói: "Được rồi — Cháu giúp chú — Chẳng qua cháu không biết có thắng được hay không a —"

"Đứa bé ngoan. Chú yêu cháu —" Hàn Văn Vũ vui vẻ vỗ vỗ cháu gái nhỏ nói: "Quả nhiên do chú sinh"

"Cháu không phải do chú sinh" Hi Văn ôm vai, trợn mắt nói.

"Thì cũng là quan hệ máu mủ mà" Hàn Văn Vũ nhìn Hi Văn ôm vai, nịnh nọt.

Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Văn Vũ và Hi Văn chơi bài xì phé, nói một tiếng: "Vào đi"

Lý thẩm mỉm cười dẫn hai người người giúp việc đang cầm một màu vàng khay đi tới, mỉm cười nói: "Tôn tiểu thư, váy hoa đồng của cô đã có"

"Vâng" Hi Văn vừa đánh bài xì phé, vừa liếc mắt nhìn chiếc váy trên khay một cái, không nhìn còn khá, vừa nhìn sắc mặt của cô bé sa sầm, thở dốc vì kinh ngạc, lại thấy trong khay một đôi cánh thiên sứ màu trắng, cô bé nắm chặt bài xì phé trên tay, đem hết sức kêu to: "A ———"

Tiếng kêu này, giống như dòng điện đáng sợ, xuyên đến khắp nơi, tất cả mọi người cũng lo lắng đi tới hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cô bé Hi Văn nhìn ông bà nội dậm chân, mặt đỏ bừng, chỉ vào cặp cánh váy trong khay, kêu to: "Tại sao lại là chiếc váy này? Lần trước chú ba kết hôn, con đã mất hai giờ để mặc nó, làm gì cũng không được ——— Sau đó mất hai giờ để cởi ra. Nhà chúng ta có tiền như vậy, tại sao hai lần hôn lễ phải mặc cùng một chiếc váy. Nếu không có chim, không có thiên nga, mua vài con là được ——— Dựa vào (mẹ kiếp!)"

"Không thể nói tục" Hàn Trung Trí lập tức uốn nắn cháu gái.

"Chú hai dạy cháu" Hi Văn thuận lợi thoát thân.

Hàn Văn Vũ oan uổng kêu lên: "Tại sao lại liên quan đến chú?"

Hàn Trung Trí tức giận nhìn con thứ hai nói: "Tại sao lại không liên quan con? Thời gian gần đây, mỗi ngày con trở lại ăn uống nhờ làm gì? Không phải con muốn tự cố gắng sống sao? Ôm biệt thự thật tốt của con mà sống, trở về đây làm gì? Dạy hư Hi Văn. Thậm chí để cho cho bé nói tục"

"Con ——— Con bị oan mà ———" Hàn Văn Vũ cũng nhảy dựng lên nói: "Nhưng tại sao dựa vào là nói tục. Con dựa vào bức tường, con dựa vào cửa sổ, con dựa vào mép giường. Con dựa vào cha ———"

Hắn sững sờ, nhìn cha.

Hàn Trung Trí cũng tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn kêu to: "Con vừa dựa vào cha cái gì?"

"Dựa vào trên bả vai cha" Hàn Văn Vũ che mặt khóc nói.

"Súc sinh ———" Hàn Trung Trí mắng con trai xong, lập tức đi tới trước mặt của Hi Văn, ngồi xổm xuống, cưng chìu nói: "Hi Văn a, tại sao con không thích cái váy này à? Đây là mẹ của con chọn lựa cho con"

"Cái gì?" Sau lưng Hi Văn bốc lên đốm lửa hừng hực.

Hạ Tuyết đã quay xong phần cuối cùng bộ phim “Trà Hoa Nữ”, cũng không tham gia tiệc mừng kết thúc công việc, láy xe thể thao, phóng như bay trên đường cây ngô đồng, vừa nhanh chóng xe, vừa nghe điện thoại của con gái, mỉm cười kêu nhỏ: "Chào Bảo bối"

"Mẹ ——" Hi Văn cầm điện thoại di động, nhìn váy nhỏ thiên sứ trên ghế sa lon một cái, tức giận nói: "Mẹ không có tiền sao? Con vay tiền cho mẹ có được không? Mẹ muốn bao nhiêu tiền?"

"Ơ?" Hạ Tuyết vừa lái xe, vừa cười nói: "Con đừng cho rằng con có tiền nhiều hơn mẹ, con dám hò hét với mẹ sao, cẩn thận mẹ đem con nhét vào trong bụng đó"

"Con cũng hy vọng trở lại trong bụng của mẹ một lần nữa, sau đó đầu thai đến nhà những người khác. Tại sao mẹ và cha kết hôn, lại muốn con mặc cái váy thiên sứ đáng chết kia?" Hi Văn tức giận kêu to lên.

"Bảo bối, mẹ cảm thấy ngày đó chú ba của con kết hôn, con đặc biệt xinh đẹp" Hạ Tuyết cười nói.

"Ý của mẹ là ngoại trừ ngày đó xinh đẹp, những ngày khác con không xinh đẹp?" Hi Văn cao giọng nói tiếp.

"Ôi chao, là thật mà. Huống chi, mẹ cũng bận rộn áo cưới của mẹ, đâu có thời gian lo chuyện của con" Hạ Tuyết vừa lái xe, vừa nói: "Sau khi con lớn lên, kết hôn, mẹ sẽ chọn váy cho con ha ———"

"Phi. Con không muốn ——" Hi Văn tức giận, cầm điện thoại, la hét ———

Hạ Tuyết cảm thấy lỗ tai tê dại, lập tức đem điện thoại cúp, sau đó chuyên tâm lái xe nói: "Phải nhanh tìm một mảnh đất, trồng 100 kg thóc. Mười tám tuổi phải đem cái phiền toái này cho gả đi. Không cần làm kỳ đà cản mũi ———"

Chiếc Lam Bác Kennedy chạy như bay trên đường, bằng tốc độ nhanh nhất, vọt vào trung tâm thành phố, sau đó thắng gấp trước cao ốc Hàn thị, bởi vì Hạ Tuyết phải ở Vườn trà quay phim, Hàn Văn Hạo phải đi Anh quốc một tháng, hai người đã có 32 ngày không gặp, Hạ Tuyết mặc váy dài màu trắng, tây trang ngắn màu đen, xách túi xách GUC¬CI màu đen, nhảy xuống xe thật nhanh, xông thẳng vào cao ốc Hàn thị.

Tại một phòng hội nghị.

Hàn Văn Hạo ngồi ở trước phòng hội nghị, nghe các cao tầng ở các quốc gia thế giới báo cáo, đang chuyên tâm nghe, trong tay cầm bút máy, một ít tài liệu, chậm rãi gọi: "Tả An Na, đưa cho tôi tài liệu Anh quốc ———"

Một phần tài liệu nhẹ nhàng đặt ở trước mặt của hắn.

Hàn Văn Hạo nhận lấy tài liệu, ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt Ân Tuệ, hiểu mỉm cười, ánh mắt hắn cứng lại, mỉm cười nói: "Xin lỗi, thói quen nhiều năm rồi ———"

Ân Tuệ chỉ gật đầu, lúc chuẩn bị xoay người, quay lại nói với hắn: "Tổng Tài, Tả An Na hiện tại rất tốt, chuẩn bị làm lại lần nữa, mở một tiệm bán hoa nho nhỏ, sống rất tốt, ngài có thời gian, đi thăm cô ấy một chút?"

"Ừ. Họp trước đi" Hàn Văn Hạo cúi đầu, chuyên tâm nghe báo cáo.

"Hàn Văn Hạo —— Em đã về ——" Hạ Tuyết kích động đẩy cửa phòng hội nghị, vui vẻ kêu lên, nhưng không ngờ, phòng hội nghị lại có nhiều người như vậy, mặt của cô đỏ lên, nhất là thấy chồng chưa cưới đang nhìn mình ——

Ngoại truyện 3

Hàn Văn Hạo im lặng nhìn Hạ Tuyết đã một tháng không gặp, chậm rãi nói: "Trở về phòng làm việc của anh, chờ anh"

"Được" Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng, vội vàng đóng cửa lại.

"Tiếp tục họp" Hàn Văn Hạo nói xong, lật tài liệu trên bàn, còn lại 12 phần, vậy phải đến lúc nào mới xong? hắn nhíu mày, lại nhấc cổ tay, nhìn đồng hồ một chút, nhưng vẫn trầm ngâm họp, lúc này điện thoại di động rung lên, hắn cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy Hạ Tuyết nhìn ống kính, mập mờ chu mỏ hôn, hắn đột nhiên cười một tiếng, cảm xúc dâng trào, khẽ thở mạnh, còn muốn chuyên tâm họp tiếp, nhưng phát hiện tài liệu vài tỷ này, tất cả cũng là con kiến, bây giờ hắn không có biện pháp, ngẩng đầu, nhìn gần ngàn người nói: "Tạm ngưng cuộc họp nửa giờ"

Hắn vừa nói xong, trong ánh mắt kỳ dị nhìn trừng trừng của nhiều người, bước nhanh đi ra ngoài, Ân Tuệ vội vàng muốn đi theo phía sau, hắn cũng giơ tay thôi, một mình dọc theo hành lang thật dài trở về, đi về phía phòng làm việc của mình, mắt nhìn thấy cửa chính đang ở trước mặt, hắn kích động đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Hạ Tuyết đứng trước cửa sổ sát đất, đã cởi bỏ áo khoác tây trang nhỏ, mặc váy dài trắng, mái tóc xoăn thả dài đến eo, đang ấp áp mỉm cười nhìn mình.

Hàn Văn Hạo “phịch” một tiếng đóng cửa lại, liền sải bước đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, ôm cả người vào trong ngực thật chặt, hôn mạnh trên môi của cô, bá đạo, xúc động nói: "Anh nhớ em quá. Sau này đừng phá hư cuộc họp của anh như vậy. Nếu không, anh sẽ bị phá sản".

Hạ Tuyết cười ngọt ngào, ôm cổ của Hàn Văn Hạo, kích động cười nói: "Em cũng vậy nhớ anh quá. Một tháng không gặp, em cũng sắp phát điên rồi —— Hôn em đi".

Hàn Văn Hạo lập tức ôm chặt hông của cô, hôn mạnh trên môi của cô, sau đó hai nguời cuồng nhiệt hôn triền miên, càng hôn càng ngọt ngào, càng hôn càng cảm thấy khó dứt ra, Hạ Tuyết làm nũng nói với Hàn Văn Hạo: "Còn họp bao lâu nữa mới xong?"

"Hai giờ" Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết, cúi đầu, cụng lên trán cô, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói ——

"Phải lâu như vậy à?" Hạ Tuyết thở dài một cái, rất mất mát.

Hàn Văn Hạo khẽ xoa thắt lưng Hạ Tuyết, ở trên môi của cô nhẹ nhàng hôn, cảm tính nói: "Qua hai giờ nữa, ba tháng sau chính là của chúng ta rồi, anh muốn ở bên em, bồi thường cho em gấp bội —— Tối nay anh muốn ôm em ngủ ——"

Hắn nói xong, cũng đã khẽ cắn vành tai của cô, hai tay bắt đầu xấu xa.

Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, thân thể nhẹ nhàng mềm nhũn, mặc cho nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi trên mặt mình, trên cổ, thậm chí muốn đi xuống, cô lại đẩy nhẹ hắn ra, cười ngọt ngào nói: "Anh biết không? Áo cưới của em đã xong, đang để ở Tân Nương Các, hôm nay anh có thời gian đi với em không?"

"Dĩ nhiên. Hôn lễ của chúng ta, anh muốn tham gia hết mọi thứ. Muốn cùng với em trải qua từng ngày hôn lễ" Hàn Văn Hạo lại hôn nhẹ lên môi đỏ mọng mềm mại của cô, chỉ cần vừa tiếp xúc với thân thể của cô, máu trong người của hắn sôi lên, không nói nữa, ôm cả người cô lên, để trên ghế sofa, nặng nề đè lên, muốn hôn lên môi của cô, lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra, mỉm cười hỏi: "Chờ một chút, em nhớ tới một chuyện ——"

"Hả?" Hàn Văn Hạo hôn nhẹ cổ của cô, ngửi mùi thơm trong cơ thể cô, chậm rãi đáp.

"Hôn lễ cuả chúng ta —— Trác Bách Quân có đến không? Hắn là em trai của anh ——" Hạ Tuyết nói.

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, tạm ngồi dậy, ngẩng mặt nhớ lại chuyện đã qua, Trác Bách Quân một mình đi Nhật Bản, sau đó mới biết được, theo ngày sinh của Trác Bách Quân và Hàn Văn Hạo, Hàn Trung Trí và Văn Giai hợp lại, sau khi chuẩn bị kết hôn thì mang thai Trác Bách Quân, cứ như vậy xem ra, Hàn Văn Hạo vẫn là anh trai ——

"Nghe nói hắn trở lại Nhật Bản, vẫn ở trong biệt thự, giống như đang đợi người nào đó ——" Chuyện này, Hạ Tuyết nghe Văn Vũ nói, bởi vì từ trước đến giờ, Văn Vũ và Trác Bách Quân qua lại thân thiết, chuyện kia đi qua, tính tình Trác Bách Quân đã thay đổi rất nhiều, chẳng qua lặng lẽ, thật lặng lẽ, thỉnh thoảng chỉ nói với Hàn Văn Vũ vài lời, nhưng vẫn rất từ chối người Nhà họ Hàn, nhất là Hàn Trung Trí.

"Anh cũng hi vọng hắn —— Nhưng làm thế nào, mới có thể làm cho hắn nhanh chóng tiếp nhận nhà chúng ta? Chuyện này, tạm thời anh chưa nắm chắc ——" Hàn Văn Hạo nói.

Hạ Tuyết nghe lời này, ánh mắt chợt sáng lên.

Giữa trưa. Ánh mặt trời chói chang. Trên cành cây chồi non xanh biếc, có mấy con chim nhỏ đang ríu rít kêu.

Nóc tòa nhà màu trắng, ở lưng chừng núi, giống như chôn giấu ở trong núi rừng xanh thẳm yên tĩnh, mặt nước hồ bơi lấp lánh màu xanh da trời, lướt lên gợn sóng.

Một chiếc xe thể thao, từ kia đầu đường núi chạy nhanh đến, cuối cùng dừng bên cạnh biệt thự.

Trác Bách Quân mặc áo sơ mi màu xanh dương, bỏ vào quần tây màu đen, dây lưng bên hông chiếu lấp lánh. Hắn im lặng nhấc cái túi từ siêu thị mua về bánh mì dài, trái cây, còn có tất cả ăn vặt, đóng cửa xe, sau đó đi tới trước rào chắn biệt thự, chuẩn bị đẩy cửa ra ——

"Tổng giám ——" Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến.

Hai mắt Trác Bách Quân lập tức đỏ thắm quay đầu lại, nhìn con đường thanh vắng, không hề có bóng người, trong lòng của hắn đột nhiên yếu đuối một chút, đã rất nhiều, rất nhiều đêm, hắn có thể nghe được tiếng Tĩnh Đồng dịu dàng êm ái gọi mình, làm cho gan mật đều vỡ, khắc khoải nhớ thương, cảm giác chờ đợi, đem mình chơi đùa gần chết. Hắn cắn chặt răng, im lặng cố nén nước mắt, xách theo cái túi, đi vào rào chắn, nhưng lại nghe có người ở sau lưng gọi mình: "Trác Bách Quân"

Hắn sửng sốt.

Trác Bách Quân kích động xoay người, trong lòng chợt rơi xuống, nhìn Hạ Tuyết đứng ở trước mặt của mình, mỉm cười nhìn mình, hắn nhìn cô, hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"

Hai tròng mắt Hạ Tuyết thay đổi nhìn hắn, giọng nhàn nhạt hỏi: "Anh đang đợi người nào sao?"

Trác Bách Quân không để ý tới cô, chỉ một mình đi thẳng vào rào chắn biệt thự, Hạ Tuyết cũng đi theo vào, quan sát bốn phía yên tĩnh, mỉm cười hỏi: "Anh vẫn ở nơi này à?"

"Ừ. Tôi thích một mình" Trác Bách Quân đi lên hồ bơi boong thuyền, có chút tò mò, xoay người, nhìn vẻ mặt Hạ Tuyết đang nhìn chung quanh, hắn cau mày, nhìn người này nói: "Cô tìm đến tôi có chuyện gì?"

Hạ Tuyết nhìn Trác Bách Quân cười nói: "Tôi không thể tới thăm anh sao? Chúng ta là người một nhà mà"

Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng xoay người, nhìn Hạ Tuyết, nhạo báng nói: "Cô còn chưa có vào cửa đó?"