Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 613: Ai Chết, Ai Sống

Sáng sớm.

Hàn Văn Hạo và Daniel cùng nhau trở lại trước cao ốc Hàn thị, liền nhìn thấy Ân Tuệ đã bước nhanh ra ngoài, nhìn Hàn Văn Hạo căng thẳng nói: "Tổng Tài, Daniel Tổng Tài, ở Italy vừa truyền đến tin tức, nói đúng 12 giờ trưa, quả thực có nhân viên hắc đạo mang theo thuốc nổ lẻn vào, trước mắt đã bị đặc cảnh bắt được"

Hàn Văn Hạo và Daniel lập tức vui mừng cười một tiếng, liền bước nhanh vào cao ốc Hàn thị.

Cửa chính phòng làm việc Tổng Tài phịch một tiếng mở ra, Hàn Văn Hạo vừa đi đi vào, vừa nhanh chóng giao cho Ân Tuệ, nói: "Lập tức báo cho tôi biết, người ở đâu, để tôi tra hỏi . . . . . Đừng để cho bọn họ và bất kỳ người ngoài tiếp xúc. . . . . ."

"Vâng . . . . ." Ân Tuệ lập tức đáp lời.

Hàn Văn Hạo quay đầu, ra lệnh cho Hứa Mặc và Nhậm Phong: "Một giờ sau, tung tin, nói bên Italy đã có kết quả thẩm tra, phạm nhân đã khai báo, bên cạnh, nhanh chónt tìm được tổ chức hắc ám ẩn nấp. . . . . . tin tức Trầm Ngọc Lộ, giấu càng kín càng tốt. . . . . ."

"Vâng" Hứa Mặc và Nhậm Phong đi ra ngoài. . . . . .

Daniel trầm tư một chút, hỏi Mặc Nhã: "Trang Phu Nhân ở Bệnh viện, là do những người hộ vệ kia canh giữ, lập tức thông báo trưởng cục cảnh sát đem tư liệu của những người liên quan ở bệnh viện, vào trong cơ sở dữ liệu. Mau lên"

Hàn Văn Hạo nói ngay: "Lúc vào bệnh viện, tôi đã đem những người liên quan bệnh viện, toàn bộ loại bỏ rồi"

"Đề phòng ngộ nhỡ" Daniel lại lo lắng nói.

Hàn Văn Hạo nhìn về phía Daniel, trong lòng vô cùng biết ơn người đàn ông này, nhưng chỉ nói: "Daniel, thời gian này vất vả cho anh rồi. Tới đây, là việc nhà của Hàn Văn Hạo tôi, anh không cần nữa tham gia."

Daniel trầm trọng nhìn Hàn Văn Hạo, hiểu lời của hắn, lại nói: "Hàn Tổng Tài, cho dù trong lòng của anh có bao nhiêu thù hận, nên nghĩ kỹ rồi hãy làm. Tôi biết tôi không thể ngăn cản, nhưng xin anh đừng quá kích động, để tránh đã tạo thành hậu quả đáng sợ"

Hàn Văn Hạo nghe xong, ánh mắt mãnh liệt lóe lên, nhìn về phía chân trời, chậm rãi gọi: "Ân Tuệ"

"Vâng" Ân Tuệ đi tới.

"Mở cuộc họp báo phóng viên. Công bố giai đoạn 3 kế hoạch triển khai khách sạn thế giới. và giấy tờ chuyển nhượng cổ phần" Hàn Văn Hạo chậm rãi nói.

"Vâng" Ân Tuệ nhanh chóng đi ra ngoài.

Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lùng chợt lóe, nắm chặt quả đấm tức giận nói: "Từ chuyện của Tả An Na, có thể thấy được, bọn họ muốn vươn nanh vuốt về phía Hàn Văn Hạo tôi. Nếu tôi không ra tay nữa, có thể càng có nhiều người bị thương. . . . . . Hôm nay tôi và Trác Bách Quân, ai chết ai sống, mặc cho số phận thôi. . . . . . Trận đánh này, là hắn khơi lên".

Một chú chim nhỏ bay qua bầu trời, không để lại tiếng kêu.

Daniel suy nghĩ một chút, rồi trầm mặc rời đi, vừa đi ra khỏi phòng làm việc, lập tức gọi điện thoại cho mẹ. . . . . .

***

Một khẩu súng lục màu đen, đặt ở bên trong khay đỏ thẫm, đưa tới trước mặt của Trác Bách Quân.

Bóng dáng trong bóng tối, nhìn Trác Bách Quân trầm giọng nói: "Hôm nay là cơ hội tốt nhất để cho cậu báo thù. Vì mẹ của cậu báo thù. Chúng ta phải cùng nhau làm tan rã linh hồn nhà họ Hàn. Nhanh lên. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa"

Trác Bách Quân nhìn khẩu súng lục màu đen, tròng mắt âm u lạnh lùng, không có một chút ánh sáng, giống như địa ngục, hắn chậm rãi vươn tay, cầm khẩu súng lục, xoay tròn, nghĩ đến mình đã ẩn núp nhiều năm, chịu khổ nhiều năm, rốt cuộc có thể vì mẹ báo thù, hắn đột nhiên cười một tiếng, cười thật vui vẻ, hai mắt tràn ra nước mắt, nhưng vẫn rất vui vẻ, đây là một loại giải thoát, giải thoát thù hận, cách tốt nhất, chính là giết chóc.

Sắc mặt của hắn lạnh lẽo, giống như nhìn một nơi xa xôi, nhớ tới người phụ nữ dịu dàng, mềm mại nằm trong vũng máu, chết thật đáng thương, đứa bé dùng ánh mắt ngây thơ và thuần khiết, nhìn mẹ chết, Thượng Đế muốn ở trước mặt một đứa bé ngây thơ thuần khiết, vạch một đao lên linh hồn sạch sẽ của hắn, đem tất cả ma quỷ đánh về phía đứa bé đáng thương này.

"Quá độc ác, quá độc ác, quá độc ác" hai mắt Trác Bách Quân mãnh liệt lóe lên, sắc mặt cứng rắn, thu hồi súng lục, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con đi báo thù cho mẹ. Rốt cuộc mẹ có thể nhắm mắt rồi".

***

Lam Anh ngồi ở trong xe quân dụng, bình tĩnh nghe Daniel nói, nghe thật lâu thật lâu, hai mắt Tổng Thống phu nhân lành lạnh, cuối cùng có chút ươn ướt, trong lòng lặng lẽ đau xót, nghẹn ngào nói: "Mẹ biết rồi. Bây giờ mẹ đang chạy tới bệnh viện. Giao cho mẹ đi"

Chiếc xe quân dụng nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Một chiếc xe cứu thương, nhanh chóng chạy vào bệnh viện còn nhanh hơn xe quân dụng, cuối cùng thắng gấp ở trước tòa nhà cấp cứu, bác sĩ và y tá nhanh chóng đem bệnh nhân bị thương đẩy xuống xe, người bên kia phòng cấp cứu đón lấy, cũng không quay đầu lại, nói: "Mau lên. . . . . . Bệnh nhân này mất máu quá nhiều, phải khẩn cấp gọi điện thoại cho bác sĩ Trần phòng cấp cứu"

Hai người y tá và bác sĩ nam Khoa cấp cứu đều mang theo khẩu trang, ánh mắt lạnh lùng, đi theo bệnh nhân bị thương vào.

Lúc này, xe quân dụng chỡ Lam Anh cũng chạy tới.

Lam Anh nhanh chóng xuống xe, Lý thẩm đã nghe Hàn Văn Kiệt căn dặn, đi ra đón bà, Lam Anh vừa khoác áo choàng, vừa đau lòng hỏi: "Hôm nay Minh Nguyệt ra sao?"

"Còn chưa chuyển biến tốt, lão gia đau lòng đã mấy lần bị tăng xông máu, đã bị hôn mê, cậu ba đang bận rộn chạy tới lui hai bên" Hai mắt Lý thẩm đỏ lên, nghẹn ngào nói.

Lam Anh nghe xong, liền thở dài, cười khổ nói: "Lão Hàn a, lão Hàn, ông dày vò vợ ông mấy chục năm, bây giờ mới biết quý trọng, bà ấy không có công lao gì ……….. nhưng ít ra ………. sinh cho ông ba đứa con ưu tú như vậy"

Lam Anh nhanh chóng đi vào phòng bệnh, nhìn hộ vệ tầng tầng lớp lớp canh giữ ở ngoài cửa phòng, Hạ Tuyết và Hàn Văn Vũ, còn có Mộng Hàm vừa từ nước ngoài chạy về, cùng rưng rưng nhìn Trang Minh Nguyệt nằm trên giường, cũng lặng lẽ rơi lệ, Lam Anh nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cảm động cười một tiếng, nhưng vẫn nghẹn ngào đi tới, nói: "Được rồi, cũng đừng đau lòng nữa, khóc cũng không ngăn cản được chuyện gì"

"Dì Lam" Hàn Văn Vũ và Mộng Hàm kêu nhỏ.

"Mẹ" Hạ Tuyết nhìn Lam Anh, nghẹn ngào kêu nhỏ.

Lam Anh nhìn Hạ Tuyết, đau lòng cười một tiếng, mới nói: "Ừ, một buổi tối khổ cực cho các con, cũng nên đi nghỉ ngơi, tôi có chút lời, muốn nói với mẹ của các con"

Ba người trẻ cùng nhau nhìn Lam Anh.

"Đi đi" Lam Anh khẽ mỉm cười.

Bọn người Hạ Tuyết nghe xong, đành phải im lặng rưng rưng rời đi.