Bên trong phòng bệnh, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, Hàn Trung Trí, mọi người trông coi ở bên cạnh Trang Minh Nguyệt, tất cả đều im lặng rơi lệ, Hạ Tuyết cũng ở một bên, nhớ tới Trang Minh Nguyệt, càng thêm đau lòng khó nhịn, nước mắt từng viên lăn xuống.
Hàn Văn Hạo ngồi ở trong phòng kín bên ngoài phòng bệnh, hai mắt rưng rưng, lạnh lùng mở tài liệu do Trưởng cục cảnh sát đưa tới, quả nhiên nhìn thấy một tấm hình chưa cháy hết, đó là góc hình lúc Văn Giai chết thảm, ánh mắt hắn rét lạnh, Nhậm Phong và Hứa Mặc ở phía sau, trầm trọng giải thích nói: "Lúc 12 giờ đêm, Lý thẩm nhận được một túi chuyển phát nhanh, cầm lấy túi tài liệu, đưa đến trong tay phu nhân, đoán chừng phu nhân xem hình, quá mức tự trách, muốn lấy cái chết để chuộc tội"
"Nhậm Phong" Hàn Văn Hạo chậm rãi xem tài liệu, còn có báo cáo ADN của Trác Bách Quân và cha mình, bên trong ghi rõ điểm giống nhau, độ tương tự 99,9% hai mắt hắn thoáng qua buồn bã, nói: "Cậu nói cho tôi biết, cái gì gọi là sai? Cái gì gọi là đúng? Người vị tha là đúng, người ích kỷ là sai sao?"
Nhậm Phong và Hứa Mặc cũng im lặng không lên tiếng
Hi Thần nhìn Hàn Văn Hạo đau lòng nói: "Bên ngoài vẫn truyền nhau, Hàn tiên sinh ra tay độc ác, lòng dạ tàn nhẫn, không chừa đường lui, nhưng ở trong mắt của chúng tôi, vì ngài cứng rắn, mới bảo vệ được càng nhiều người chúng tôi, tôi không biết nên nói thế nào, nhưng tôi cảm thấy Hàn tiên sinh làm tất cả, đều xuất phát từ tình yêu, thật vĩ đại"
Hàn Văn Hạo cười khổ, nhìn chỗ đánh dấu nói: "Thật sao? Nhưng tôi không bảo vệ được mẹ tôi"
Hắn chậm rãi lật một tờ tài liệu, hai mắt lạnh lùng nhìn đến trên giấy A4 có một dòng chữ, đây là chữ viết ngược "Nếu muốn Văn Giai chết nhắm mắt, thì bà phải chết đi”. Ngay lập tức, hai tròng mắt tức giận trào ra nước mắt, nghĩ đến người mẹ đáng thương, vì con, bỏ ra cả đời, cuối cùng bà chỉ có thể chịu đựng tiếng xấu, nhưng không ai lên tiếng nói một câu công bằng cho bà, nếu Thượng Đế không nói, Hàn Văn Hạo này sẽ báo mối thù này cho mẹ.
Hàn Văn Hạo nói xong, khẽ cắn răng, ánh mắt mãnh liệt lóe lên.
Hạ Tuyết cùng với Hàn Trung Trí, trông chừng Trang Minh Nguyệt, tâm tình đã từ từ bình tĩnh, có chút lo lắng cho Hàn Văn Hạo, nhưng hắn ở bên mẹ một chút, cũng đã cùng Nhậm Phong và Hứa Mặc trốn vào phòng kín, cô lo lắng đứng dậy, vừa mới đi ra phòng bệnh, cũng đã nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của Hàn Văn Hạo, nhanh chóng đi ra ngoài, trong lòng của cô không khỏi run lên, chạy thật nhanh, đi theo Hàn Văn Hạo ra trước vườn hoa, đi qua cây cầu nhỏ nước chảy, cô lớn tiếng gọi Hàn Văn Hạo: "Văn Hạo —— Anh muốn đi đâu? Vừa rồi ánh mắt của anh thật đáng sợ —— Nói cho em biết, anh muốn đi đâu?"
Hàn Văn Hạo nắm chặt quả đấm, đứng tại chỗ, hai mắt lại lóe lên ánh sáng cừu hận, rồi khổ tâm đè xuống, hơi nghiêng mặt, trầm giọng nói: "Không có gì, em trở về chăm sóc mẹ, trò chuyện với mẹ, anh xử lý xong chuyện, sẽ trở lại ngay"
"Văn Hạo ——" Hạ Tuyết căng thẳng đi tới trước mặt của hắn, đau lòng nói: "Anh nói cho em biết, anh muốn đi đâu? Phần tài liệu kia, nói cái gì?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ cắn chặt răng ——
Hạ Tuyết ở trong bóng tối, nhìn bóng lưng cứng rắn của Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Văn Hạo, oán thù báo đến khi nào hả? Em mặc kệ trong lòng của anh có bao nhiêu thù hận, mẹ đang hôn mê, trước hết hãy để cho bà an tâm ra đi, có lẽ bà chỉ muốn yên lặng ra đi, nhưng anh lại sinh ra chuyện, không phải uổng phí khổ tâm của bà sao, cho dù xảy ra chuyện gì, cừu hận đều là thứ đáng sợ nhất. Nó có thể hủy diệt linh hồn con người, mặc dù em không biết xảy ra chuyện gì, nhưng em biết, anh sẽ làm chuyện rất nguy hiểm —— Đừng vào lúc này, đi làm chuyện không thể bù đắp, chỉ có thể nhất thời phát tiết mối hận trong lòng, đừng như vậy, anh còn có em, còn người nhà của anh, đừng để thù hận che kín lòng của anh, không phải ông nội đã nói rồi sao? Khuyên anh phải có lòng khoan dung"
"Đừng nói với anh phải có lòng khoan dung ——" Hàn Văn Hạo tức giận quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết cao giọng rống lên: "Cũng là bởi vì lúc đầu, anh tha thứ cho người, tạm tha thứ cho người, anh đã bỏ qua hắn —— Cũng bởi vì hắn là anh em của anh, cùng một cội sinh ra. Anh em tương tàn. Anh đã cho hắn cơ hội tỉnh lại —— Nếu đòi nợ, ở trước mặt của anh, hỏi anh —— Anh sẽ cho —— Nhưng không phải ở trong bóng tối giở thủ đoạn, nếu hắn muốn ở trong bóng tối giở thủ đoạn, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể ở trong bóng tối giải quyết vấn đề —— Tánh mạng của hắn, đều ở trong tay anh. Trong thế giới của hắn đã có thù hận, tại sao anh còn phải tha thứ cho một người có thù hận? Anh không tha thứ cho hắn —— Anh đau lòng cho mẹ, có thể ba ngày sau, bà ấy biến thành người sống đời sống thực vật —— Người sống đời sống thực vật"
Trong lòng của Hàn Văn Hạo thoáng qua một cơn đau đớn, nước mắt của hắn lăn xuống, giống như một đứa bé, đau lòng nói: người sống đời sống thực vật, so với cái chết còn đáng thương hơn, chuyện này đối với người làm con làm sao chịu đựng? Rốt cuộc bà ấy làm sai chuyện gì? Bà ấy cũng chỉ vì con của mình, cầu xin một cô gái, xem trọng sinh mạng mà thôi. Lúc đó, bà ấy cũng không biết dì Văn Giai đã mang thai, tại sao muốn đem tất cả tổn thương của mọi người, đổ trên người của mẹ anh, đó chỉ là một lần dũng cảm cuối cùng trong cuộc đời của bà. Anh thương xót mẹ, vì sinh anh ra, bà phải biến thành một người ngớ ngẩn ——"
Hạ Tuyết khổ sở bước lên, từ phía sau ôm Văn Hạo vào lòng, khóc nói: "Văn Hạo, em biết trong lòng của anh đau biết bao nhiêu?"
"Nhưng anh không biết —— Loại đau đớn này, cả đời cũng không có cách nào xóa hết —— Chúng ta cũng không được hạnh phúc nữa —— Đối mặt tình huống này của mẹ, chúng ta còn có thể hạnh phúc sao? Chúng ta cũng không hạnh phúc được nữa ——" Hàn Văn Hạo chợt giãy giụa mở tay Hạ Tuyết, bước nhanh đi về phía trước ——
"Đây là mẹ muốn sao? Là mẹ muốn sao?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, lớn tiếng khóc: "Nếu bà muốn anh trả thù, bà cũng sẽ không lựa chọn cái chết. Bà muốn kết thúc cuộc sống của mình. Muốn mọi người sống thật tốt —— Nhưng anh thì sao? Anh muốn đi báo thù, em không ngăn cản, nhưng chờ mẹ tỉnh lại, anh hỏi mẹ đi —— Hỏi mẹ một chút, rốt cuộc có muốn anh báo thù cho mẹ không?"
Hai mắt Hàn Văn Hạo lạnh lùnng, nhớ tới nụ cười ẩn nhẫn của mẹ, tim của hắn đau đớn kiệt liệt: "Mạng của anh là cha mẹ cho. Nếu anh không báo được thù này, anh sẽ hổ thẹn công ơn nuôi nấng của mẹ. Nếu quả thật gặp chuyện không may, anh đem mạng trả lại cho bà ——"
Hắn nói xong, lập tức bước nhanh đi về phía trước.
"Văn Hạo ———" Hạ Tuyết đau lòng kêu: "Đừng đi —— Đừng để cho thù hận, không ngừng lặp lại —— Văn Hạo ——"