"Khỏe chưa?" Tĩnh Đồng cẩn thận đi tới trước mặt của Trác Bách Quân, ngồi ở bên giường, nhìn sắc mặt khó coi của hắn, nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, giống như chuyện gì cũng đóng ngay dưới mắt, cô nhìn bộ dáng của hắn, sâu kín nói: "Em xuống nấu một chút canh giải rượu cho anh —"
Cô nói hết lời, liền muốn đứng lên — Một bàn tay nắm cổ tay của cô, cô chậm rãi quay đầu —
Trác Bách Quân vẫn nhắm lại hai mắt, nằm trên giường, tay vẫn nắm cổ tay của cô, ngón cái nhẹ nhàng ma sát da thịt trên cổ tay mềm mại, trơn mềm của cô, giống như là một loại lệ thuộc thật sâu.
Tĩnh Đồng mỉm cười cúi người xuống, trở tay nắm tay của hắn, cẩn thận đặt trong đệm chăn, dịu dàng nói: "Anh ngoan ngoãn ngủ một chút, em đi một chút sẽ trở lại —"
Hai mắt Trác Bách Quân nhắm lại, không lên tiếng.
Tĩnh Đồng nhìn hắn một cái, mới xoay người rời đi.
Mặt của Trác Bách Quân dính vào gối đầu trắng như tuyết, một giọt nước mắt, nhẹ thấm ra.
Vẻ mặt Tĩnh Đồng không thay đổi, đi xuống lầu, biết có họng súng ở một nơi khác nhắm ngay mình, mặt cô không đổi màu mà đi vào phòng bếp, trong lỗ tai truyền đến giọng nói nóng nảy của Nhậm Phong đuổi đến bên này: "Tĩnh Đồng! ! Thân phận của cô đã bại lộ! ! Đi nhanh lên! Không nên hy sinh oan uổng như vậy! Mau! ! Đi! ! Người của chúng ta, một giờ nữa mới chạy tới, bên kia giám sát, đã phân rõ vị trí bọn hắn, có ba họng súng muốn mạng của cô!"
Tĩnh Đồng cầm một cái nồi inox, mở nước, rửa xong, lại hứng nước, đặt ở trên lò, bắt lửa, cô cúi đầu, nhìn ngọn lửa màu xanh hừng hực cháy lên, lại từ trong tủ bếp lấy ra một bình thủy tinh, bên trong có khối nhân sâm, cô cầm chén sứ trắng, cẩn thận múc một miếng nhân sâm, bỏ ngay vào trong nước nóng —
Trong bóng tối, một người đang ẩn nấp, trong tay cầm một họng súng lục giảm thanh, đứng ở đầu kia rừng cây, cúi đầu xuyên qua cửa sổ thủy tinh phòng bếp, nhìn Tĩnh Đồng vẫn thật bình tĩnh đứng ở đó, nấu trà sâm, hai tròng mắt hắn lạnh lùng, nhếch nhẹ nụ cười, ngón trỏ đặt ở chốt cò, nhắm ngay phương hướng trên trán cô —
Lúc này, điện thoại di động vang lên.
Trác Bách Quân mang theo một chút cảm giác say, nặng nề thở một hơi, vươn tay cầm điện thoại đặt ở trên tủ nhỏ đầu giường, nhấn nút nghe, giọng nói vô lực suy yếu đáp lời: "Alô —"
"Anh xuống tay không được, tôi xuống tay dùm anh, tôi muốn cho con bé kia, trong lúc không biết gì, chết đi!" Tiếng nói tàn nhẫn của Trầm Ngọc Lộ truyền đến!
Trác Bách Quân vừa mở hai mắt, lập tức nghe bên dưới lầu vang một tiếng "Xoảng", Tiếng kêu thảm thiết, kinh khủng của Tĩnh Đồng truyền đến, hắn vung tay ném rơi điện thoại di động, chạy thật nhanh xuống lầu, hai mắt đỏ bừng, ba bước thì có hai bước nhảy xuống cầu thang, chạy như bay vọt vào phòng khách, nghẹn ngào gọi to: "Tĩnh Đồng ——"
Tĩnh Đồng sửng sốt, đứng trước tủ bếp, đang cầm tay bị phỏng, quay đầu rưng rưng nhìn Trác Bách Quân, linh hồn có chút run rẩy nhìn hắn.
Trác Bách Quân đứng ở đầu đó, hai mắt rưng rưng nhìn cô còn rất tốt, trong lòng chợt đau xót, lo lắng bước đi qua, nắm chặt bả vai của cô, xoay thân thể của cô, để cho lưng mình đưa về phía cửa sổ phòng bếp, cúi đầu, không biến sắc nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đau lòng nói: "Em làm sao vậy? Tại sao lại bị phỏng tay?"
Tĩnh Đồng cúi đầu, nước mắt từng viên rơi xuống, khổ sở nức nở nói: "Anh xuống làm gì? Không phải anh không thoải mái sao? Em không sao, chỉ là phỏng tay thôi —"
Trác Bách Quân cắn chặt răng, trong tròng mắt kiên nghị, nước mắt run rẩy rơi xuống, nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi thổi, nước mắt rơi vào trên mu bàn tay nóng đỏ, nghẹn ngào nói: "Anh không muốn nhìn thấy em bị thương, anh chỉ muốn yêu em thật tốt — Cho dù em có làm việc gì sai hay không, anh chỉ muốn yêu em thật tốt —"
Tĩnh Đồng cắn chặt môi, nước mắt vẫn từng viên lăn xuống, mặc cho hắn nắm bàn tay nhỏ bé của mình, không dám nhìn hắn nữa.
Trác Bách Quân cũng không nhìn cô, chỉ đau lòng bế ngang thân thể của cô, từng bước, từng bước đi ra khỏi phòng bếp, Tĩnh Đồng rơi lệ nhìn người đàn ông này, tối nay ánh mắt cũng kiên định hơn so với ai khác, lòng của cô đau nhói, đầu tựa vào cổ của hắn, mặc cho hắn ôm mình đi lên lầu, lại tiến phòng, cẩn thận đặt mình lên giường nệm, không lên tiếng, lặng lẽ đi tới trước cửa sổ sát đất, đem cánh cửa sổ mở ra, đóng lại lần nữa, rồi kéo rèm cửa sổ màu trắng dầy cộm nặng nề.
Tĩnh Đồng nằm trên giường, sâu kín nhìn hắn.
Trác Bách Quân xoay người, đi tới một cái tủ nhỏ trong phòng, lấy ra cái hòm thuốc, từ bên trong lấy ra thuốc trị phỏng và bông băng, lại đi đến bên giường, ngồi xuống, cẩn thận nhấc cổ tay Tĩnh Đồng lên, nhìn chỗ miệng vết thương của cô một khối sưng đỏ cực lớn, trong lòng chợt đau nhói, cầm bông băng, nặn ra một chút thuốc trị phỏng, cẩn thận bôi vào lớp da bị phỏng cho cô, nhẹ nhàng nói: "Không biết sẽ để lại sẹo hay không?"
Tĩnh Đồng mỉm cười nói: "Để lại thì để lại a —"
"Khó coi — Anh không thích em để sẹo———" Trác Bách Quân cẩn thận bôi thuốc, lại cúi đầu, nhẹ nhàng thổi chỗ bị phỏng, hỏi: "Còn đau không?"
Tĩnh Đồng lắc đầu một cái, chẳng qua nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt tà mị, sau khi dỡ bỏ tất cả lớp ngụy trang, chỉ là ánh mắt lấp lánh đơn giản của người bình thường, cô nghiêng người tới trước, cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng lên, nói: "Tổng giám — Chúng ta ở trung quốc, lập một Mộ Bia cho mẹ anh có được không? Hàng năm vào ngày sinh nhật, ngày giổ, hay ngày tết, Chúng ta cũng đi tế bái bà, anh nói có được không — Nhất định phải tìm một nghĩa trang có hoa anh đào, hàng năm nhất định em sẽ đi cùng anh, làm một chút món ăn mà bà thích, cúng tế trước mộ của bà — Được không?"
Trác Bách Quân cảm động cười khẽ, trầm mặc cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương, lại ngẩng đầu lên, nhìn Tĩnh Đồng, nước mắt rơi xuống hỏi: "Còn đau không?"
Tĩnh Đồng cũng cười, nước mắt cũng lăn xuống, lắc đầu một cái.
Trên cửa sổ màu trắng, phản chiếu bóng hai người, phản chiếu hai linh hồn, chồng lên chung một chỗ, hiểu nhau không cần lời nói, thỉnh thoảng có thể từ trong kính thủy tinh, thấy hai người ngồi thật yên tĩnh, có lúc, ngẩng đầu lên, nhìn đối phương, khẽ mỉm cười.
Tối nay, bọn họ đều rơi lệ, nhưng không hỏi nhau tại sao rơi lệ, có chút tha thứ chìm dưới đáy linh hồn, cứ như vậy, vì em, vì anh, vì tình yêu, chúng ta đều lựa chọn yên lặng — yên lặng — yên lặng —