Gần đây Tôn Minh và Trương Kính Trung trên tay không có tác phẩm, nghĩ tới “Song Thành Ký” là tác phẩm lớn, mà học trò cưng cũng tham gia, nên tự mình cũng đến hiện trường xem xét, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Hạ Tuyết đến, đi sang Lý Đạo diễn, nhìn thấy ông ta lia ống kính nhìn bức tường thủy tinh của tòa cao ốc, vừa nhỏ giọng nói: "Bức tường thủy tinh bên ngoài tòa nhà này chủ yếu là màu xám tro, hôm nay quần áo của Hạ Tuyết và Ngọc Lộ cùng mặc màu xám tro trùng với tường thủy tinh bên ngoài, cảm giác hình ảnh không ấn tượng! Nếu không đổi thành màu trắng thử xem ?"
Chuyên gia Mỹ thuật lại lắc đầu, nói: "Màu trắng cũng không phù hợp hình tượng nhân vật! Trước hết bảo nhân viên làm việc chuẩn bị mấy bộ y phục, để cho các cô thử trước một chút!"
"Tốt!" Lý Đạo diễn vừa xoay người phân phó, cũng đã nhìn thấy Trương Đạo diễn và Tôn đạo diễn, ông ta lập tức “ồ” một tiếng, đứng lên bắt tay với bọn họ, nói: "Đều sang đây xem học trò cưng quay phim rồi ! Bộ phim này, tôi rất có lòng tin đối với Hạ Tuyết! Cô nhóc này không biết chạy đi đâu rồi, vì cảnh quay đầu tiên là Văn Vũ diễn!"
"Không vội, không vội —— Tới đây xem hiện trường ——" Trương Kính Trung mỉm cười ngồi xuống, cùng Tôn Minh tham thảo kịch bản lần này!
"Lý Đạo diễn ——" Tôn Minh mỉm cười nhìn Lý Đạo diễn nói: "Lần trước tôi có nghe nói về “Song Thành Ký”, cảm thấy rất ngạc nhiên. Tại sao ông lại để cho Hạ Tuyết diễn vai phản diện vậy ?"
Lý Đạo diễn lập tức cười to nói: "Không nở để học trò cưng của ông đóng vai phản diện sao ?"
"Không có! Tôi chỉ cảm thấy dường như không phù hợp với cô ấy! Nhưng muốn khiêu chiến kỹ thuật diễn xuất, dĩ nhiên là không phản đối!" Tôn Minh lập tức mỉm cười nói.
"Không! !" Lý Đạo diễn nhìn tivi nhỏ, thấy Trầm Ngọc Lộ xuất hiện trước màn hình, cùng chuyên gia mỹ thuật thử trang phục hôm nay, sau đó vẻ mặt ông ta rất thành thật và thâm trầm nói: "Lúc ấy, tôi liếc nhìn Hạ Tuyết, tôi liền cảm thấy cô ấy có sức co giãn đặc biệt! Là linh hồn nhân vật, có thể kéo dài vô hạn! Tiếp đến, tôi cảm thấy sinh mệnh của cô ấy có một chút hèn mọn, mà vừa vặn điểm hèn mọn này, có thể làm cho cô ấy vào vai phản diện, tăng thêm vào một chút oán hận vận mạng! Tôi cũng đã từng trao đổi vài lần với cô ấy về diễn xuất, phát hiện đứa bé này ngộ tính rất cao! Tôi biết ngay không chọn lầm người!"
Trương Kính Trung hài lòng cười một tiếng.
Tôn Minh lại tiếc nuối nói: "Đáng tiếc cô ấy diễn “Trà Hoa Nữ” lại xảy ra một chuyện rủi ro lớn như vậy, Phó đạo diễn cũng đang phiền não, bận bịu tuyển vai! Hi vọng “Song Thành Ký” đừng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn! Phải biết, một bộ phim chứa đựng bao nhiêu tâm huyết của người ta ——"
Hai người đạo diễn cũng gật đầu!
Lúc này Trương Kính Trung chợt nghĩ đến cái gì, muốn nói với học trò cưng, lại nhìn trái, nhìn phải đám người xung quanh, nói: "Con bé này đâu rồi? Tại sao còn chưa thấy?"
Phòng làm việc Tổng Tài!
Hàn Văn Hạo cởi áo khoác, đưa cho Tả An Na, nhìn thấy có một cần cẩu đong đưa qua lại phía bên ngoài cửa sổ của mình, sắc mặt của hắn ngưng tụ nói: "Rốt cuộc là em trai của tôi thật đem cao ốc của mình làm công cụ quay phim cho hắn! Động một chút là tới mượn cảnh thật! Lần trước còn đem tất cả thư ký của tôi điều đi hết!"
Tả An Na vừa treo áo khoác xong, vừa mỉm cười nói: "Hàn Tổng Tài thương yêu em trai, mọi người đều biết, huống chi, cậu hai rất chuyên nghiệp, nghiêm túc, điều này cũng rất tốt a!"
Hàn Văn Hạo ngồi xuống, mở tài liệu ra, không cho là đúng nói: "Thật sự rất nghiêm túc! Ngay cả cần cẩu cũng mang đến, thật may là cha mẹ không biết!"
Tả An Na mỉm cười nói: "Nói thật, hôm nay phòng thư ký cũng xôn xao thảo luận bộ phim này đặc sắc thế nào, nghĩ lại, cả ba người, ảnh đế, ảnh hậu không cần thế thân, tự mình ở tầng thượng một đường đánh xuống! Trời ạ! Quá kinh hiểm! Đợi lát nữa, tôi cũng muốn xem!"
Cô sửng sốt nhìn vẻ mặt Hàn Văn Hạo đang tức giận nhìn mình, cô không dám lên tiếng, vội vàng cúi đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tả An Na tự mình đi tới mở cửa, lại thấy Hạ Tuyết ôm bình thuỷ đứng ở cửa, mặt dí dỏm nhìn mình, tròng mắt cô sáng lên, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo đang cúi đầu chuyên tâm phê duyệt tài liệu, cô nhìn Hạ Tuyết khẽ gật đầu, để cho cô đi tới, còn mình im lặng đi ra ngoài.
Hạ Tuyết ôm bình thuỷ, đứng ở cửa, vẻ mặt thâm tình nhìn Hàn Văn Hạo, nhớ lại lời nói của Đan Đan, đáy lòng càng thêm vô hạn ngọt ngào, được yêu rất hạnh phúc —— Cô đột nhiên cười nhỏ, vừa nhìn Hàn Văn Hạo cởi áo khoác dài, bộ dáng chỉ mặc tây trang đẹp trai nghiêm nghị, vừa từng bước, từng bước đi đến trước bàn làm việc, ở trước mặt của hắn, thật dịu dàng, thật dịu dàng ngọt ngào, hỏi: "Bận rộn thế sao ?"
Hàn Văn Hạo cầm bút máy, ký hơn 100 triệu trên tài liệu, ngẩng đầu lên, cư nhiên thấy vẻ mặt Hạ Tuyết đang nhìn mình cười ngọt ngào, hắn không lên tiếng.
Hạ Tuyết đem bình thuỷ trong tay đặt trên tài liệu hơn 100 triệu kia, có chút như là đang nịnh nọt, cười nói: "Em —— Cái này —— Đưa cháo đến cho anh, người hâm mộ gửi tặng, em nghĩ anh chưa ăn sáng ——"
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Trái tim Hạ Tuyết đột nhiên nhảy loạn, lại sợ hắn từ chối, vội vàng mở nắp, lập tức ngửi thấy một mùi cháo trứng cá thơm ngào ngạt, bên trong còn để một cái muỗng màu hồng, cô cầm muỗng, vẻ mặt nhiệt tình nhìn về phía Hàn Văn Hạo, muốn nói tiếp ——
"Cô không cần làm nhiều chuyện như vậy! Không cần thiết!" Hàn Văn Hạo trực tiếp nói với cô!
Hạ Tuyết cầm cái muỗng, có chút ngây ngốc nhìn hắn.
"Hôm nay cô phải ở trên tầng lầu 100 ngã xuống! Sống hay chết cũng không biết! Bây giờ cô lại muốn đem cháo đến trước mặt của tôi để lấy lòng?" Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn cô nói: "Cô lựa chọn nghề nghiệp nguy hiểm như vậy, chúng ta làm sao ở chung một chỗ? Nếu cô xảy ra chuyện, tôi làm thế nào?"
Hạ Tuyết sửng sốt, đầu ngón tay có chút rét run, nhìn Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế da màu đen sáng bóng, vẻ mặt đang lạnh lùng nhìn mình, hốc mắt cô đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Em sẽ không có chuyện gì ——"
Hàn Văn Hạo cười lạnh nhìn cô nói: "Cô đừng quên, vì nghề nghiệp, cô đã từng tự sát!"
Trái tim Hạ Tuyết đau nhói, có chút chịu đựng nhìn hắn, cô không quá thích người khác nhắc đến điểm yếu của cô ——
Hàn Văn Hạo nhìn lại cô, sắc mặt nghiêm túc nói: "Làm tốt sự nghiệp của cô đi! Đây không phải là lúc đầu cô lựa chọn sao ? Xem như cuối cùng chỉ có tiếng vỗ tay làm bạn với cô ! Tiếp tục đi con đường của cô đi, tôi không muốn cùng cô đi tiếp nữa —— Hôm nay cẩn thận một chút, không nên đem sự thưởng thức sau cùng của tôi dành cho cô làm mất đi!"
Nước mắt Hạ Tuyết rơi xuống, rơi vào trong cháo nóng bỏng, cô hít hít, lau đi nước mắt trên mặt, trước mặt hắn, cầm cái muỗng màu hồng, đứng uống hết cháo, vừa uống vừa nghẹn ngào, nói: "Cháo này là người hâm mộ đưa cho em, đối với em mà nói, rất có ý nghĩa, bởi vì lúc em 19 tuổi, không ai biết em —— em mang theo em trai một mình lo cuộc sống, rất cô đơn, rất cô đơn, khát vọng có người thương, hôm nay bởi vì nghề nghiệp này, em diễn, họ thích em diễn xuất, vì bọn họ sợ em đói bụng, đưa tới cho em ăn —— Em rất cảm động, em quý trọng nghề nghiệp của em, quý trọng nghề nghiệp này nhận được rất nhiều người thương yêu —— Anh không thích, không cần lấy nghề nghiệp của em để nói, em đau lòng, bởi vì em yêu thích nghề nghiệp của mình, ở trong lòng của em, nó là thần thánh nhất —— Hôm nay tới đây, chỉ muốn chia sẻ với anh —— Chia sẻ xúc động của em, không có ý gì khác ——"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, gắt gao nhìn nước mắt trong hốc mắt của cô, từng viên, từng viên rơi xuống.
"Em ——" Hạ Tuyết cắn chặt răng, lại uống một hớp cháo, chậm rãi đậy nắp lại, lau đi nước mắt trên mặt, rồi nói: "Em từ trên không trung rơi xuống, nhất định phải tự nhiên —— Như vậy mới có thể không phụ lòng yêu thương của mọi người dành cho em —— Bao gồm cả anh —— Tối nay em chờ anh —— Em sẽ bình an trở về, anh yên tâm —— Nếu em lựa chọn yêu anh, em nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt ——"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng.
Hạ Tuyết trầm mặc đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, nhẹ nhàng đóng chặt, Hàn Văn Hạo lập tức tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, càn cẩu kia vẫn ở nơi đó lắc tới lắc lui, tim của hắn bóp chặt, xẹt qua một loại dự cảm không rõ ràng.