Cục cảnh sát!
Isha bảo lãnh tội ăn trộm của Hạ Tuyết, dẫn ra ngoài, hai người vừa đi ra khỏi cục cảnh sát, cô vừa quay đầu nhìn vẻ mặt Hạ Tuyết tức giận ôm vai đi ra, vừa không nhịn được, cười nói: "Tôi nói cô a —— Chúng ta làm bạn bè lâu như vậy, còn chưa nghĩ chung hoạn nạn với cô trong cục cảnh sát! Tôi vừa nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói Hạ Tuyết cô tìm cách vào cửa nhà Hàn Tổng Tài người ta, nghi ngờ là ăn trộm thì tôi thiếu chút nữa bị hù chết! Vừa quay phim truyền hình cỡ nào đáng yêu a! Cô không hổ là diễn viên đấy! Nếu không phải tôi chào hỏi cục trưởng, thì danh tiếng của cô gây chấn động rồi ! Bảo bối, cô có thể cho tôi một chút thông tin không ?"
Hạ Tuyết một tức giận, quay đầu nhìn Isha nói: "Không phải tôi vì tình yêu của tôi mà dâng hiến cuộc đời sao?"
Isha nghe lời này, đột nhiên muốn khóc, quay đầu, nhìn Hạ Tuyết nói: "Tổ tông a! Mật mã chính là mật mã, đó là tại sao? Bởi vì nó là một bí mật, cô biết không? Chỉ bằng vào đầu óc của cô mà đi khiêu chiến IQ180 ?"
"Không cần nói đến IQ của tôi! Cho dù đầu cô to bằng quả dưa, cũng không thể so với QI 180!" Hạ Tuyết ngồi vào xe BMW, ôm vai, vẫn suy nghĩ rốt cuộc mật mã là bao nhiêu!
"Cho nên nói —— Cô muốn đối phó IQ180 thì tìm IQ180 để đối phó hắn a!" Isha cũng ngồi vào chiếc BMW, thuận tiện kêu tài xế lái xe!
Hạ Tuyết lập tức quay đầu, kinh ngạc nhìn Isha nói: "Cô nói là con gái của tôi?"
"Đúng rồi! !" Isha búng ngón tay, nhìn bạn tốt nói: "Cô nghĩ xem, đầu óc của Hi Văn chúng ta không cần nói nhiều chứ? Rất thông minh và ưu tú a! Con bé nhất định sẽ nghĩ ra cha của nó đang suy nghĩ gì! Hỏi con bé một chút đi! !"
Con ngươi Hạ Tuyết đảo một vòng!
Bệnh viện! Phòng bệnh!
Hi Văn đang cầm bánh tổ yến táo đỏ do bà nội vừa đưa tới, từng chút bỏ vào trong miệng, sau đó vẻ mặt kỳ quái nét nhìn mẹ, đang cầm một đống lớn chocolate đi tới trước mặt của mình, nét mặt giống như cô gái nhỏ cười lấy lòng, cô bé cười nhìn mẹ của mình nói: "Đây là chuyện gì vậy?"
Hạ Tuyết lập tức bò lên giường, ôm con gái vào trong ngực, mới giận dữ, hận hận nói: "Hôm nay mẹ muốn đi xem cha của con! Không ngờ cha của con sửa lại mật mã thang máy! Mẹ muốn biết số mật mã thang máy! Mẹ không vào được!"
Hi Văn vừa nghe, liền “a” một tiếng, ăn một khối táo đỏ, mới nhìn mẹ nói: "Ý của mẹ là —— Mẹ hi vọng con giúp mẹ, tìm ra mật mã của cha sao?"
"Đúng vậy!" Hạ Tuyết lập tức vỗ giường bệnh, vẻ mặt âm trầm nhìn mình con gái, xích lại gần, giống như nói chuyện gì to tát, thần thần bí bí nói: "Giúp mẹ một chút! ! Tìm mật mã cho mẹ đi! Đời này kiếp này mẹ làm trâu làm ngựa, để báo đáp ơn đức cao dày của con!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn ngẩng mặt lên, cầm một khối táo đỏ, giả vờ thâm trầm nhai, từ từ nhai.
100 tầng nhà trọ
Hạ Tuyết lại đi tới trước thang máy, nhớ tới lời con gái nói: người thích con số, nhất là người thích tổ số chữ, bình thường cũng sẽ không để cho mình chạy ra khỏi tổng các dãy số từ 1217 tăng lên 11, mẹ có thể thử: 2324, 1037, 1802, 1901, 4007, 5006 —— Nhớ kỹ, mẹ chỉ có 12 lần cơ hội! ! Về phần có thể vào được hay không, phải xem vào vận khí của mẹ! Đây là bí mật của cha, con cũng chỉ có thể lấy sai số! Dù sao cũng không phải là sinh nhật của con, đơn giản như vậy, ai cũng nghĩ ra được!
Hạ Tuyết lại nhìn dãy số, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng khẽ cắn môi, đưa ngón trỏ ra, đè xuống 2324 ——
"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"
"1037 ——" Hạ Tuyết vừa nhấn con số, vừa căng thẳng suy nghĩ.
"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"
"1802 ——"
"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"
Cả người Hạ Tuyết bắt đầu nôn nóng, lo lắng, tâm tình không tốt, cả người như bị con kiến bò, trên trán cũng bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, cô thở một hơi, lại bắt đầu đè xuống: 1901——
"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã ——"
Lỗ tai Hạ Tuyết bắt đầu nóng lên, cô có chút không muốn thử nữa, nhưng chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo, cô nuốt một ngụm nước bọt, lại đè xuống "4007——"
"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"
Hạ Tuyết đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, rốt cuộc mình thất bại mấy lần? Là năm lần hay sáu lần? Sáu lần đúng không? Sáu lần, đúng! Sáu lần rồi —— (aiz, rõ ràng chỉ có năm lần)
Cô thở một hơi, sau đó đưa ngón tay run rẩy, đè xuống "5006 ——"
"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã ——"
"4007 ——"
"3008"
"2009"
"6005"
Một lần cuối cùng —— Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn con số màu đỏ, mím môi đột nhiên muốn khóc, cô cảm thấy rất đơn giản, thật ra bốn con số, tạo thành 11 con số thật sự là quá nhiều rồi, cô sốt ruột nuốt một ngụm nước bọt, còn muốn suy nghĩ, rốt cuộc lấy hết dũng khí đè xuống: 7301!
"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"
Hai mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn con số màu đỏ, lớn tiếng kêu lên: "Có gì đặc biệt hơn người? Không vào thì không vào! ! Anh cho rằng tôi thích anh a! Phi! ! Đàn ông chết tiệt! Hẹp hòi như vậy! Tôi đi! Tôi đi được chưa! Hừ! !"
Sắc mặt của Hạ Tuyết tối sầm lại, sải bước, đi từ từ xoay người đi xuống cầu thang, nhưng đi được mấy bước, suy nghĩ một chút, không cam lòng, lại đi lên lầu, đi tới bảng mật mã trước mặt, vừa tùy ý nhấn, vừa nói: "Tôi nhấn một lần cuối cùng, có bản lãnh thì anh báo cảnh sát bắt tôi đi!"
Cô vừa nói xong, tiện tay nhấn 0308, tổ chữ số này là trước sau sinh nhật của mình hai con số! ! Cô vội nhấn xong, thật nhanh xoay người chạy xuống bậc thang, chuẩn bị chạy nước rút 100 m trốn đi, nhưng khi cô vừa mới bước xuống đất, sau lưng lại vang lên ——"Mật mã chính xác! Mời vào!"
Hạ Tuyết khiếp sợ xoay người lại, quả nhiên thấy cánh cửa thủy tinh chậm rãi mở ra, thang máy đang ở trước mắt, bảng mật mã màu xanh lá cây lóe sáng tầng 100 —— Cư nhiên thật sự là trước và sau sinh nhật mình hai chữ số, tối hôm qua, thật ra hắn còn đang nghĩ đến mình ——
Cô đột nhiên cười nhỏ, hốc mắt đỏ lên ——