Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 498: Nhận Được Gì?

Tập đoàn Toàn Cầu!

Sophie cùng 12 người thư ký căng thẳng kiểm tra tất cả tài liệu của cổ đông trong phòng Tổng Tài, Thái Văn Bác, Phó Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu bị Daniel triệu hồi gấp từ nước Mĩ, một người đàn ông 30 tuổi, mặc âu phục, đeo mắt kính, đứng trước mặt đám thư ký, ánh mắt lạnh lùng nhìn từng người đang bận rộn, liền nói: "Tất cả mọi người kiểm tra cho tôi! Kiểm tra thật kỹ càng ! ! Điều tra có cổ đông từ Nhật Bản tới hay không!"

"Vâng!" Đám thư ký cùng trả lời.

Thái Văn Bác suy nghĩ một chút, liền xoay người đi ra khỏi phòng thư ký, quẹo trái, gõ cánh cửa thủy tinh phòng làm việc Tổng Tài.

"Mời vào. . . . . ." Daniel ở bên trong đáp lời.

Thái Văn Bác lập tức đẩy cửa ra, nhanh chóng đi vào, thấy Daniel mặc âu phục đen, áo sơ mi kẻ sọc xanh đen, ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt chăm chú nhìn vào tài liệu, biết là Thái Văn Bác đi vào, cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi: "Tình huống ra sao?"

Thái Văn Bác nhìn Daniel nói: "Trước mắt còn chưa có manh mối, vì lần này khoảng kinh phí đầu tư vào công ty Hàn thị quá lớn!"

Daniel lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn Thái Văn Bác nói: "Chỉ cần có trong đoàn cổ đông của hai bên công ty chúng ta và Hàn thị, tài chính từ từ bành trướng, như vậy hắn có thể thông qua chuyện này, ra điều kiện nói chuyện với hai bên! Mấu chốt là không điều tra ra được người này . . . . . . Hàn Tổng Tài cũng dần dần mở rộng phạm vi điều tra! Hiện tại tôi có một chút không hiểu, rốt cuộc người này nhằm vào công ty chúng ta, hay nhằm vào cá nhân nào. . . . . ."

Vẻ mặt Thái Văn Bắc nặng nề nhìn Daniel nói: "Nghe nói Hàn Tổng Tài. . . . . . Thủ đoạn. . . . . ."

Daniel lập tức giơ tay nói: "Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, Thiên tử lòng dạ không độc ác làm sao có thể được thiên hạ? Mặc dù Hắn làm việc có tiếng mạnh mẽ, cũng là vì hắn bị tình thế bắt buộc, tôi và Hàn Tổng Tài chung đụng đã lâu, cho nên biết thủ đoạn hắn dứt khoát, có thể làm việc, hoặc âm thầm lưu lại một chút đường sống, là một lãnh đạo thưởng phạt rất rõ ràng! Hơn nữa, lúc hắn xử lý công việc, luôn kiêng kỵ phiền toái sau này, không dùng được thì phải diệt cỏ tận gốc! Trong mắt của tôi, không thể xuất hiện tình huống kẻ thù đuổi giết, nhưng lần này, tôi và Hàn Tổng Tài chính xác có dự cảm, người này nhằm vào hai người nhà chúng tôi, sau khi cha tôi tranh cử Tổng Thống xong, tôi lập tức tham gia tranh cử, nếu trước khi tôi tranh cử, xuất hiện một chuyện như vậy, sau khi tôi tranh cử xong, nhất định sẽ khủng hoảng tài chính!"

Thái Văn Bác vừa nghe xong, ngạc nhiên nhìn Daniel hỏi: "Các người làm sao phát hiện ra chuyện này?"

"Từ khi Cẩn Nhu chết đi, đã bắt đầu. . . . . ." Daniel đặt bút xuống, nghiêm mặt lạnh lùng đi tới trước cửa sổ sát đất, nói: "Chúng tôi cũng đã bắt đầu cảm giác một loạt chuyện, đang từng bước đến gần, lần đó phát sinh chuyện CD của Hạ Tuyết, cũng nói lên một vài vấn đề, hắn muốn hủy diệt hợp tác giữa hai nhà chúng tôi, thông qua thủ đoạn này để đạt được mục đích hắn muốn! bây giờ tôi lo lắng nhất chính là. . . . . ."

Daniel dừng lại trong chốc lát, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, nói: "Tôi lo lắng nhất chính là. . . . . . Ở bên trong chuyện này, sẽ liên lụy đến người bên cạnh. . . . . ."

Thái Văn Bác khẽ mỉm cười, đến gần phía sau hắn, nhìn hắn nói: "Anh lo lắng. . . . . . Hạ Tuyết. . . . . ."

Daniel không lên tiếng, chỉ nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, trái tim cảm thấy nặng nề, nhưng vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

*****

Hạ Tuyết dự xong hôn lễ của Hàn Văn Kiệt, từng bước từng bước dọc theo sân cỏ, muốn trở về Hàn gia nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu vàng, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt tức giận của Tần Thư Lôi, trong lòng của cô lạnh lẽo, trong nháy mắt, ánh mắt kiên quyết nhìn Tần Thư Lôi!

"Cô không biết xấu hổ. . . . . .Còn xuất hiện ở đây ?" Tần Thư Lôi thật không thể hiểu nổi, nhìn Hạ Tuyết, cô đột nhiên cười lạnh, khuôn mặt dần dần trở nên kinh khủng, tức giận nói: "Mỗi bước đi của cô, đều có mục đích, bất kể là bác gái, hay dây chuyền hình mặt trăng trên người cô và tất cả mọi thứ mà Trà Phụ đưa cho cô lúc nảy, cô từng chút, từng chút cướp đoạt đồ của tôi! Tại sao cô ác độc như vậy? Chẳng lẽ cô không có trái tim sao? Lần trước cô đã nghe tôi nói rồi, nhưng vẫn dám đến gần Văn Hạo?"

Vẻ mặt Hạ Tuyết vẫn bình tĩnh nhìn cô, không lên tiếng.

Tần Thư Lôi lại tức giận nhìn cô, hai mắt rỉ ra nước mắt, thậm chí có thể nhìn thấy tia máu ở dưới đáy mắt ươn ướt . . . . . ."Loại người như cô, có tư cách gì bước vào cửa Hàn gia? Nhiều nhất chỉ là. . . . . ."

"Một gốc cây cỏ dại đúng không?" Hạ Tuyết lạnh lùng nhận lấy những lời này!

Tần Thư Lôi nhìn cô chằm chằm!

Hạ Tuyết đột nhiên cười lạnh nhìn cô, sâu kín nói: "Ở trong mắt cô, tôi chính là một cây cỏ dại! Tôi cũng đã từng vì điều này mà tự ti, nhưng sau khi tôi có rất nhiều vườn trà, tôi đột nhiên thấy mình là một cây cỏ dại may mắn! Ít ra, cây cỏ dại tôi đây, dám dũng cảm đối mặt tình yêu không thuộc về mình, nói chia tay! Cô thì sao?"

Tần Thư Lôi nhìn chòng chọc cô, nước mắt ở trong hốc mắt run rẩy.

Hạ Tuyết nhìn cô, nói tiếp: "Bất quá, cuộc sống chỉ là. . . . . . Anh yêu tôi, tôi yêu anh. . . . . . Nhưng trong tình yêu, cô nhận được cái gì? Căm ghét, tức giận, lòng dạ độc ác, tuyệt vọng, khổ sở, đau lòng. . . . . . Cô còn chiếm được cái gì? Dĩ nhiên! Còn có lời nói ác độc để mắng một đứa trẻ vô tội! Cho tới bây giờ, tình yêu cũng là sự lựa chọn, lúc trước hắn vì lựa chọn cô, bỏ qua Dạ Thiên Thiên, mới đi đến được trước mặt của cô! Hắn đã từng chọn tôi, mà tôi không lựa chọn hắn, đó là vì tôn trọng cô! Cô lấy cái chết uy hiếp Hạ Tuyết tôi, tách khỏi hắn! Vậy sau này cô còn phải chết mấy lần để buộc hắn tách khỏi người khác ? Nếu cô muốn hắn ở lại bên cạnh cô, không phải thanh trừ người bên cạnh hắn, mà là thu phục trái tim của hắn! Con người của tôi không thích đi tranh giành đồ người khác! Nhất là tranh giành đàn ông! Tôi làm như vậy, vô cùng xấu hổ! Vô cùng xấu xí! Hôm nay tôi không lựa chọn hận cô, tha thứ cho cô lúc nhất thời kích động, nói ra lời sỉ nhục tôi và Hi Văn, nhưng sau này, xin cô đừng đến gần tôi nữa! tình yêu của cô và Hàn Văn Hạo, chẳng liên quan tới tôi! ! Nếu cô lại nói lời bất kính, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi không cần thiết, chịu trách nhiện với cuộc sống của cô !"

Ánh mắt Hạ Tuyết lạnh lẽo, ngay sau đó xoay người rời đi!

Tần Thư Lôi mặt của ngẩng mặt lên, nắm chặt hai quả đấm, tròng hai mắt phát ra tức hận, nước mắt từng giọt lăn xuống.

Trác Bách Quân và Hàn Văn Vũ đang cầm rượu đỏ, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, khi hắn uống một ngụm rượu đỏ, nhìn thấy Hạ Tuyết rời đi, lập tức nháy mắt, nhân viên phục vụ bên cạnh khẽ gật đầu, tay cầm ly rượu đỏ, đi theo sau lưng Tần Thư Lôi . . . . . .

"Con ơi. . . . . . Mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho loại người khi dễ con. . . . . ." Tần Thư Lôi ôm chặt cái bụng nhỏ của mình, hai mắt rưng rưng, từng bước từng bước đi về phía trước, cho đến khi đi qua một cây liễu. . . . . .

"Tần tiểu thư. . . . . ." Có một tiếng nói lạnh lùng ở phía sau vang lên.

Tần Thư Lôi xoay người, nhìn nhân viên phục vụ nam trước mặt, sắc mặt hồng hào, hơi trẻ tuổi, da thịt mịn màng nhìn mình, cười khẽ.

"Chuyện gì?" Tần Thư Lôi nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi.

Nam phục vụ kia đang cầm cái ly nước trong vắt như ly rượu, nhìn Tần Thư Lôi mỉm cười nói: "Hạ Tuyết nói. . . . . . a- xít sun-phu-rit là mời cô ! !"

Hắn vừa nói xong, cả ly chất lỏng trực tiếp hắt về phía Tần Thư Lôi!

Một tiếng kêu thê thảm, vang lên trên sân cỏ !