Rốt cuộc đội ngũ rước dâu đã trở về, vì 11 giờ mới làm lễ kết hôn, cho nên Mộng Hàm ra gian nhà phụ cận của Hàn gia nghỉ ngơi, Hàn Văn Vũ vừa trở lại, vừa cắn cà rốt vừa vội vàng xông lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Hạ Tuyết mặc sườn xám màu trắng thêu hoa Mẫu Đơn, tượng trưng nữ chủ nhân Hàn gia, đeo dây chuyền ngọc mặt trăng mà chỉ có mẹ đeo trong những dịp gặp gỡ long trọng trong gia tộc, vừa từ trong phòng của anh trai đi ra, còn vừa quét nhẹ váy, giống như không có gì xảy ra, Hàn Văn Vũ hít vào một hơi, nửa củ cà rốt đang cắn trong miệng rớt xuống!
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng Hàn Văn Vũ giương mắt nhìn, cô cũng không có quá chú ý, chỉ có chút buồn cười nói: "Mọi người đã về rồi? Tất cả thuận lợi chứ ?"
Hàn Văn Vũ vẫn khiếp sợ nhìn Hạ Tuyết đeo dây chuyền ngọc mặt trăng, bị dọa đến không nói nên lời.
Lúc này Hạ Tuyết mới ngạc nhiên nhìn hắn, có chút ngượng ngùng khẽ vuốt búi tóc một cái, miễn cưỡng cười nói: "Tôi — rất kỳ lạ sao?"
Cô vừa nói xong, liền đi về phía Hàn Văn Vũ, đang cất bước đi tới thì nhìn thấy những người giúp việc đi tới đi lui, nhìn cô, cũng vô cùng khiếp sợ, thực sự cô đã bị dọa sợ, không biết có chuyện gì, đi đến trước mặt của Hàn Văn Vũ, nhỏ giọng nhìn những thứ này người giúp việc, vẫn còn đang ở nơi đó bàn luận xôn xao, cô không nhịn được hỏi: "Văn Vũ, có chuyện gì xảy ra? Tất cả mọi người nhìn tôi — Chuyện gì xảy ra? Tôi rất kỳ lạ sao?"
Đôi mắt to hồn nhiên của Hàn Văn Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ củaHạ Tuyết, nét mặt không biết gì cả, hắn trừng to hai mắt!
"Anh — Anh — Nói mau nói đi! Gấp chết người!" Hạ Tuyết không nhịn được mặt hơi đỏ lên, nhìn Hàn Văn Vũ hỏi!
Rốt cuộc Hàn Văn Vũ duỗi ngón tay, chỉ chỉ toàn thân Hạ Tuyết từ cao đến thấp, còn có dây chuyền mặt trăng, có chút không thể tin nổi, con ngươi trợn to nhìn cô hỏi: "Cô — quần áo này — và sợ dây chuyền mặt trăng này, ai cho cô ?"
"Mẹ của anh đó !" Hạ Tuyết vẫn hồn nhiên mở to mắt, giống như thiếu phụ khuê các đáng yêu trong thời kỳ dân quốc, trả lời xong câu hỏi của Hàn Văn Vũ, lại ngây ngô cười, khẽ vuốt búi tóc của mình nói: "Rất. . . . . . Rất kỳ lạ sao? Khó coi sao?"
Hàn Văn Vũ muốn nở nụ cười, nhưng không cười được, chỉ ngây ngô gật đầu, nói: "Đẹp — rất đẹp — vô cùng đẹp —"
Hắn vừa nói xong, lại có chút sợ hãi, vươn tay làm dấu chữ thập trước mặt của Hạ Tuyết, từ trước đến giờ, Hạ Tuyết và Văn Vũ giống như là "Một mẹ" sinh ra, cô nhìn thấy động tác của Hàn Văn Vũ như kính bề trên, cô hoảng sợ, hai tay chặn lồng ngực của mình, nói: "Này! Anh làm dấu chữ thập cho mình hay làm cho tôi vậy ? Anh đang cầu nguyện cho mình hay cầu nguyện cho tôi hả ?"
Hàn Văn Vũ cười ha ha, không dám nói ra, chẳng qua cười có chút khó coi, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Anh cả biết cô thay quần áo, ăn mặc như vậy không ?!"
"Đương nhiên!" Hạ Tuyết nói ngay, cô lập tức xoay người, ngập ngừng nói: "Tôi mặc như vậy chắc chắn rất kỳ lạ, tôi muốn đổi lại!"
"Ai! Không cần! Cũng rất đẹp mà, cho nên tôi mới giật mình kinh ngạc mà! Ha ha ha! Không có gì, không có gì!" Hàn Văn Vũ lập tức nắm chặt cánh tay Hạ Tuyết, kéo cô trở lại, khôi hài nói: "OK — OK — ngoan! Rất đẹp!"
"Tôi không tin anh! Anh và tôi cùng ăn cà rốt, anh và tôi đều không phải thứ tốt!" Hạ Tuyết muốn tìm người bình thường để hỏi.
"Các người đang làm gì?" Hàn Văn Kiệt đi lên lầu, chuẩn bị đổi lễ phục màu trắng, sau đó nhìn thấy Hạ Tuyết mặc sườn xám thêu hoa Mẫu Đơn, đeo dây chuyền mặt trăng, đoan trang xinh đẹp đứng ở hành lang, nhất thời thị giác của hắn chấn động mãnh liệt, khẩn trương lên.
"Văn Kiệt — Anh tới vừa đúng lúc — Tôi ăn mặc rất kỳ lạ sao?" Hạ Tuyết lập tức đi tới trước mặt của Hàn Văn Kiệt, muốn tìm người đàng hoàng tới hỏi.
Hàn Văn Kiệt ném ngay ra một cái vấn đề —"Bộ quần áo và dây chuyền này, ai đưa cho cô ?"
"Mẹ anh đó !" Hạ Tuyết muốn khóc!
"Đừng nói tục a !" Hàn Văn Vũ đứng ở phía sau cười nói.
"Tôi chỉ nói bộ quần áo là do người mẹ vĩ đại của các người cho!" Hạ Tuyết muốn điên rồi!
Hàn Văn Kiệt nghe xong, đột nhiên không khỏi dịu dàng cười khẽ, nhìn Hạ Tuyết hôm nay quả thật ưu nhã xinh đẹp động lòng người, như nữ chủ nhân, có lẽ hắn hiểu ý định của mẹ, bất đắc dĩ thở dài, vươn tay, khẽ chạm vào cánh tay Hạ Tuyết nói: "Không có gì — Chẳng qua rất đẹp — nhìn rất đẹp — Mau đi xuống đi, Hi Văn và cha mẹ tôi, cùng các chú bác cùng ở chung một chỗ, vẫn còn đang tán gẫu chuyện mẹ của đứa bé rất xinh đẹp, bất kể thân phận của cô và anh cả như thế nào, hay là nên đi xuống gặp bà con họ hàng — Đi đi —"
Mặc dù trong lòng Hạ Tuyết có chút lo lắng, nhưng đành phải nhắm mắt, nhìn anh em bọn họ một cái, mới chậm rãi đi qua hành lang thật dài, đi xuống bậc thang —
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt nhìn theo bóng lưng xinh đẹp uyển chuyển của Hạ Tuyết, trên mặt vẫn có chút cổ quái.
"Tại sao mẹ còn chưa xuống?" Hi Văn ngồi giữa ông bà nội, nhìn rất nhiều ông chú bác, Ông cả, Ông hai và các bà mợ, thím, dĩ nhiên còn có cha của mình vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi một bên, lo lắng hỏi mẹ!
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, trên nét mặt tràn đầy thú vị, cầm ly trà Thiết Quan Âm lên, khẽ nhấm một hớp.
Vẻ mặt Hàn Trung Trí cũng có chút bất mãn, nhưng vẫn là nghĩ tới hôm nay cô bị con trai bỏ rơi trên đường, có thể quá mệt mỏi, cũng nhịn lại một chút, kêu Lý thẩm nói: "Mời mẹ của đứa bé xuống —"
"Vâng —" Lý thẩm đi lên lầu.
Trang Minh Nguyệt ngồi ở ghế gỗ lim chủ nhân, nắm chặt nệm bên cạnh, vẻ mặt kiên định.
"Hạ tiểu thư xuống lầu rồi —" Lý thẩm đột nhiên mỉm cười đi tới, tất cả người trong gia tộc họ Hàn, cùng mỉm cười nhìn về phía cầu thang, liếc mắt liền thấy Hạ Tuyết cư nhiên mặc sườn xám màu trắng, chải búi tóc ưu nhã, đeo dây chuyền mặt trăng của nữ chủ nhân Hàn gia, từng bước từng bước, đoan trang, xinh đẹp, mỉm cười bước xuống lầu, tất cả mọi người kinh hãi, Hàn Trung Trí càng giật mình trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Hạ Tuyết! Cái này rõ ràng là ở mọi người trước mặt, thừa nhận thân phận con dâu của Hạ Tuyết!
Tần Thư Lôi từ cánh cửa hình vòm mỉm cười đi vào phòng khách, sau đó nhìn thấy bộ dáng Hạ Tuyết như vậy, sắc mặt cô trắng bệch!
Trang Minh Nguyệt cũng không sợ ánh mắt tức giận và không hiểu của chồng, ngẩng mặt đứng lên, mỉm cười đi tới trước mặt của Hạ Tuyết đang có chút xấu hổ, nắm bàn tay nhỏ bé trơn mềm, nhẹ đỡ thân thể của cô, cùng đi tới bên mọi người, mỉm cười, dùng thái độ của nữ chủ nhân nói: "Đây là Hạ Tuyết, người sinh ra Hi Văn đáng yêu của chúng ta, mặc dù hiện tại cô ấy và Văn Hạo chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng ở trong lòng của tôi, nếu cô ấy là mẹ của Hi Văn, cũng xem như là con dâu của tôi, tôi đặc biệt yêu thích cô ấy, nhớ đến 6 năm qua, cô ấy một mình nuôi dưỡng đứa bé không dễ dàng, hôm nay nhân dịp gặp gỡ hiếm có của gia đình, tôi muốn mời cô ấy tới đây cùng mọi người gặp gỡ một chút —"
Người lớn trong nhà họ Hàn, sắp theo thứ tự từ Hàn Trung Trí, Hàn Minh Trí, Hàn Văn Trí, Hàn Phân Trí, Hàn Linh Trí, ngoại trừ Hàn Trung Trí, bọn họ đều là người đứng đầu các công ty nổi tiếng thế giới, nhất trí nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Ngồi đi — Chúng tôi cũng đã nghe nói qua chuyện của cô, sau lần Văn Hạo thừa nhận quan hệ của hai người, đều vô cùng cảm động với cô — Tới ngồi đi —"
Hàn Linh Trí là em út của Hàn Trung Trí, tuổi gần 50, theo tạp chí Forbes là người phụ nữ giàu có đứng hàng thứ năm, bà là người ngay thẳng, phóng khoáng, lập tức kéo Hạ Tuyết đi tới bên cạnh mình!
Hạ Tuyết có chút lo lắng ngồi giữa các bậc cha chú nhà họ Hàn, tay chân không được tự nhiên, hiển nhiên là lo sợ, cô thật không ngờ, người nhà họ Hàn, có nhiều thân thích như vậy —
"Thư Lôi?" Trang Minh Nguyệt thấy Tần Thư Lôi đứng cứng ngắc ở cửa, cũng mỉm cười nhìn cô khẽ ngoắc, nói: "Tới đây ngồi — các chú bác đều biết rồi — "
Tần Thư Lôi không có cách nào, đành phải miễn cưỡng mỉm cười đi tới bên cạnh Hàn Văn Hạo, hắn đở ngồi xuống, liếc mắt nhìn dây chuyền mặt trăng đeo trên cổ của Hạ Tuyết, lại nhìn Trang Minh Nguyệt một cái, bà chỉ nhàn nhạt mỉm cười, không nhìn ra một chút manh mối, cô đành mỉm cười chào hỏi với các chú bác.
Hạ Tuyết ngồi trong đám người, nhìn rất nhiều trẻ tuổi đứng bên ngoài ghế gỗ lim, cũng xôn xao tò mò nhìn dây chuyền của mình, tròng mắt cô mở to, miễn cưỡng mỉm cười, tay không nhịn được nắm lấy sợ dây kia một chút, làm như lơ đãng cúi đầu, liếc mắt nhìn hình mặt trăng, suy nghĩ xem rốt cuộc món đồ này có gì kỳ lạ ?
Mặc dù Hàn Trung Trí cảm thấy chuyện rất đột nhiên, ho nhẹ một cái, không tiện phát tác, nói với Lý thẩm: "Lý thẩm, đem Đại Hồng Bào tốt nhất ra đây —"
Hạ Tuyết vừa nghe đến Đại Hồng Bào, tròng mắt cô sáng lên, sau đó quả thật nhìn thấy Lý thẩm bảo chuyên gia pha trà mang bộ dụng cụ pha trà lần lượt bày ra, bình trà, chén trà, bếp than — sau khi chuẩn bị xong tất cả, chuyên gia pha trà mới cầm đũa sắt, có lẽ có chút căng thẳng, đang kẹp khối than đưa qua ly trà thì thiếu chút nữa rơi xuống, Hạ Tuyết nhanh chóng nắm chặt tay nữ chuyên gia pha trà, tốt bụng mỉm cười nói với cô: "Để tôi giúp cô —"
Cô nói xong, dưới ánh mắt của mọi người, theo lời ông nội dạy cho mình cách gắp than, gắp thán, kỹ thuật đốt than, từng bước, từng bước làm, bởi vì từ nhỏ cô là một cô gái chịu khó, nên thuận tay cầm ấm trà lên, còn dùng kỷ xảo rót nước đặc biệt ông nội dạy cho mình, dùng nước suối chứa trong lọ thủy tinh, rót vào trong ấm —
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, còn có Lam Anh vừa mới đến sau, cùng nhau nhìn kỹ thuật pha trà của Hạ Tuyết, mặc dù không lưu loát, nhưng rất quen thuộc — Ba người bọn họ cùng giật mình nhìn cô.
Sau khi Hạ Tuyết rót nước vào ấm, đặt lên bếp lò, dùng động tác ông nội thường làm, hai tay quạt giống như quạt gió, làm cho than nóng lên, Hàn Trung Trí lập tức khiếp sợ nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Kỹ thuật pha trà này, ai dạy cho cô ?"
Hạ Tuyết sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Hàn Trung Trí.