Chiếc Rolls-Royce màu bạc dừng trước cửa hiệu châu báu !
Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu bạc, áo quần áo màu đen, cổ áo mở ra, cảm tính cuồng dã hiếm thấy, đi ra khỏi xe, đỡ Tần Thư Lôi mặc váy dài chiffon màu trắng, cùng nhau đi vào cửa hiệu châu báu của Kim phu nhân, chỉ thấy Kim phu nhân vô cùng nhiệt tình đi ra, nhìn Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi mỉm cười nói: "Hoan nghênh đến thăm, Hàn Tổng Tài và Tần tiểu thư đến thăm cửa hiệu!"
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, Tần Thư Lôi cũng mỉm cười nhìn Kim phu nhân dịu dàng nói: "Phu nhân. . . . . . Còn phải đích thân bà tiếp đãi, cảm thấy thật vinh hạnh!"
"Nào có, nào có, mời tới bên này!" Kim phu nhân lập tức nghiêng người, để cho bọn họ trước vào, sau đó bà cùng đi gần bên Tần Thư Lôi, mỉm cười nói: "Nghe nói hôm nay Hàn Tổng Tài và Tần tiểu thư sang đây xem nhẫn cưới, tôi đã sai người đem tất cả nhẫn cưới đẹp nhất cửa hiệu trên thế giới, trưng bày ra ngoài, sẽ chờ các vị tự mình chọn lựa, tôi tin các vị nhất định sẽ hài lòng!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ cùng với Tần Thư Lôi đi vào phòng khách xa hoa, vừa vặn nhìn thấy Hạ Tuyết mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo hơi mở ra, hơi lộ ra bộ ngực sữa hấp dẫn, mặc váy ngắn màu đen, mang giày cao gót 10 phân, xách theo túi xách tay màu đen dây đeo bằng vàng sáng lấp lánh, dẫn nhân viên làm việc, đang từng bước, từng bước mặt lạnh đi xuống lầu dưới.
Tần Thư Lôi lập tức trừng mắt nhìn Hạ Tuyết, máu nóng cả người xông lên, cảm giác cô gái này giống như ma quỷ bám lấy mình, chỉ cần cô không chết, giống như cô ta sẽ dây dưa cả đời, cô nắm chặt cánh tay Hàn Văn Hạo, nắm chặt hắn một góc!
Hàn Văn Hạo lại nhìn chòng chọc hai mắt lạnh lùng của Hạ Tuyết, mím chặt môi, không lên tiếng!
Hạ Tuyết vừa muốn xoay người cùng nhân viên làm việc bước qua Kim phu nhân, vừa vặn nhìn thấy đôi vợ chồng chưa cưới Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi, cô mỉm cười, nện bước chân dài khêu gợi, đi tới trước mặt bọn họ, vô cùng tự nhiên nói: "Hàn Tổng Tài ? Tần tiểu thư? Hôm nay thật khéo, tôi vừa mới tới đây chụp hình, đã gặp các vị!"
Tần Thư Lôi từ ngày đó gọo điện thoại lớn tiếng oán trách cô, sau đó không còn xuất hiện, nhưng đối mặt Hạ Tuyết, trên mặt cô vẫn hung ác, ma quỷ bên trong cơ thể, giương nanh múa vuốt!
Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng nhìn cô, nói: "Xem ra vô cùng không khéo! Tôi nghĩ, chúng ta cũng không muốn gặp đâu !"
Hạ Tuyết thờ ơ nhún nhún vai, nhìn hắn một cái, trong đầu thoáng qua hình ảnh hắn dưới tàng cây hoa anh đào, hai mắt ửng đỏ nói: "Trái đất luôn xoay tròn, mọi chuyện xảy ra đều có thể lặp lại! Về sau Hàn Tổng Tài đến chỗ nào, nói trước một tiếng, tôi có thể đi lối khác!"
"Thế giới này đều là của Hàn Văn Hạo tôi đấy! Cô không có đường khác để đi!" Hàn Văn Hạo vừa nói xong, liền đỡ Tần Thư Lôi đi vào phòng khách quý!
Hạ Tuyết một mình đứng bên cửa, nhìn lá phong đỏ rực ngoài cửa, theo gió bay bay, lá bắt đầu ào ào rơi rụng, cảm giác từng mảng lửa đỏ, bắt đầu theo chiều gió bay khắp nơi, cô cắn chặt răng, không lên tiếng, cất bước đi ra khỏi cửa hiệu châu báu! !
Isha lập tức đuổi theo, ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Tuyết: "Này! Các người xảy ra chuyện gì? Đều không phải là người hẹp hòi, tại sao lại căm ghét nhau như vậy?"
Hạ Tuyết không muốn nói chuyện, mặt lạnh ngồi vào trong xe, ôm lấy bó hoa Bách Hợp đã chuẩn bị xong, nói với Hạo Vũ: "Đi thôi. . . . . . Chúng ta đi thăm Cẩn Nhu một chút, nói lời từ biệt với cô ấy . . . . . ."
Xe chậm rãi từ trong con đường lá phong đỏ rực, chạy lên phía trước.
Daniel vì sợ Hạ Tuyết khổ cực, đã tự mình tổ chức tang lễ cho Cẩn Nhu, cũng là vì sợ Hạ Tuyết đau lòng quá độ, cuộc sống nếu như đau lòng quá độ, luôn làm cho người ta mệt mỏi.
Hạ Tuyết ôm bó hoa bách hợp, từng bước, từng bước đi lên núi, cả ngọn núi, lá thu vàng óng ả, gió thổi khắp nơi, cô đón gió thổi mạnh, cuối cùng đi tới trước mộ của Cẩn Nhu, nhìn tấm ảnh trắng đen lúc Cẩn Nhu 18 tuổi, nụ cười nhạt dịu dàng, giống như tên của cô, Hạ Tuyết nhìn tấm hình của cô, rưng rưng mỉm cười, mặc cho gió lớn thổi tung bay mái tóc dài của mình, đem Hoa Bách Hợp đặt ở trước ngôi mộ, cười ngọt ngào nói: "Cẩn Nhu, tôi tới thăm cô này. . . . . . Mấy hôm nay rất bận, Daniel không cho tôi đi, có lẽ sợ tôi quá đau lòng, thật ra thì tôi không sao. . . . . . Tối hôm qua nằm mơ thấy cô, nằm mơ thấy cô muốn nói với tôi chuyện gì, nhưng lời đến khóe miệng, cô lại không nói. . . . . . Tôi nghĩ, có thể cô nhớ tôi, nên tôi tới thăm cô . . . . . ."
Trong lòng của Hạ Tuyết đau xót, nhìn hình của Cẩn Nhu, cô đột nhiên nghẹn ngào nói: "Cô có khỏe không? Ở trên thiên đường có tốt hay không? Có gặp ba mẹ của tôi hay không, nếu gặp bọn họ, giúp tôi nói một tiếng bọn họ, tôi rất khỏe. . . . . . Tốt vô cùng. . . . . . Chẳng qua có chút cô đơn, bởi vì không thể yêu. Có phải cảm thấy tôi yếu đuối hay không? Tôi cũng cảm thấy tôi như vậy, có thể dễ dàng bỏ qua hai người đàn ông thích nhất trong đời. . . . . . . . ."
Hạ Tuyết nặng nề thở một hơi, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, nước mắt dọc theo khóe mắt lăn xuống, cô miễn cưỡng cười cười, cảm giác gió thổi thật to, làm cho mình có chút lạnh thấu xương. . . . . . Cô hít mũi một cái, nhìn hình Cẩn Nhu, lại có chút không biết xấu hổ cười nói: "Xin lỗi, có lẽ tôi bị cảm một chút, gần đây thân thể không tốt lắm, bởi vì công việc quá bận rộn, tôi muốn bận công việc lu bù, bận rộn có thể làm cho người ta quên mất một số chuyện, thậm chí xem nhẹ bi thương. Có phải cô không thể hiểu nổi tôi hay không? Không thể hiểu tại sao tôi buông tay Hàn Văn Hạo? Có thể không có ai có thể hiểu được tôi? Tôi vừa mới trải qua chuyện mất cô, Tần Thư Lôi uy hiếp tôi, cô biết tôi quý trọng mạng sống biết bao nhiêu, cô ta có thể dùng bất cứ chuyện gì để uy hiếp tôi, nhưng cô ta không thể dùng mạng sống để uy hiếp tôi, tôi vĩnh viễn đều nhớ, ngày đó biết tin cô chết, tôi đã đau lòng như thế nào . . . . . Loại cảm giác này, tôi không muốn xảy ra trên người, người thứ hai. . . . . . Cẩn Nhu, cô biết không? Số mạng đã nắm chặt cổ họng của tôi, rồi lại để cho tôi thở gấp một chút hơi . . . . . . Sống rất đau khổ, rất đau khổ. . . . . ."
Hạ Tuyết lau sạch nước mắt, rồi nhìn bạn tốt cố gắng mỉm cười nói: "Không có gì! Tôi không sao, tôi thật sự không có gì! Ít ra, tôi có thể làm được, nếu tôi không thể yêu, tôi sẽ không lấy mạng sống đi uy hiếp người khác! Tôi không muốn rơi vào trong vũng nước bẩn số mệnh, tôi chỉ nhận được một chút hương sen! Mặc dù tôi sẽ trả giá rất lớn, tôi cũng sẽ. . . . . . Cắn răng chịu đựng! Quang minh chính đại tranh thủ hạnh phúc của mình! Cẩn Nhu! Cô phải phù hộ tôi, cô nhất định phải phù hộ tôi, tôi nhất định phải sống! Cùng con gái sống tốt! ! Tạo ra thế giới thuộc về mình ! Nếu tôi không có tình yêu, hãy tôi chôn vùi tình yêu vào trong tang lễ này, trải đầy hoa! Cô nhất định phải phù hộ cho tôi, phù hộ Hạ Tuyết tôi sống một cuộc đời khác ! !"
Gió lốc thổi khắp nơi, trên không trung, nữ thần vận mạng bay bay đến nơi có linh hồn người chết, tất cả yêu ma, quỷ quái ở trước mặt Nữ thần vận mệnh, tất cả đều tránh lui ba phần! !
Thời gian lại trôi qua thật mau! ! Chỉ cần bạn dũng cảm buông tha một chút, dũng cảm bước qua một chút, ngày mai là trời cao biển rộng! Không tin? Vậy hãy xem bạn có dám hay không! Một thế giới khác nhất định sẽ ở chổ đó chờ bạn! Đừng quá xem thường thời gian, thời gian rất thần bí, nó có thể cướp đi vui vẻ, cũng có thể xóa mất khổ sở!
Chẳng qua, cuộc sống dù sao cũng phải có một chút vui vẻ gì đó, để tăng thêm một chút niềm vui thú trong cuộc sống!
Hôm nay là ngày kết hôn của Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm !
Sáng nay TV, Internet khắp thành phố, thậm chí xe điện ngầm cũng nghe thấy một chút tin tức, đều xôn xao đưa tin hôn lễ hôm nay! Trước cửa chính của Hàn gia, đã sớm có vài chục người giúp việc cầm bánh kẹo cưới, còn có phần điểm tâm nhỏ đặc chế phân phát cho phóng viên truyền thông, còn bằng lòng cho một Đài Truyền Hình tham gia phỏng vấn, khắp nơi Hàn gia giăng đèn kết hoa, vui mừng rộn rả, tân khách cũng dần dần tiến vào sân, rất nhiều phụ dâu, váy dài tung bay, thừa dịp còn không có bao nhiêu người, đứng trong sân cỏ xanh mướt, tụ chung một chỗ, vui vẻ chụp hình.
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt sáng sớm đã cùng với tất cả người trong gia tộc họ Hàn, bắt đầu thu xếp chỗ cho tân khách, Trang Minh Nguyệt còn dẫn mọi người đi tới trước chiếc cầu hoa chờ Văn Kiệt cử hành hôn lễ, nhìn cầu hoa dài 10 mét, tất cả dùng hoa hồng màu trắng kết thành, đỉnh hoa màu trắng cao nhất giống như cổng vòm ở Châu Âu, trưng bày 999 đóa hoa hồng đỏ thẫm xếp thành khán đài, bọn họ sẽ ở chỗ này cử hành xong mỹ hôn lễ!
Sáng sớm Hàn Văn Vũ đã rời giường, không nói lời nào, xông vào phòng của em trai, phịch một tiếng, mở cửa, mắt lập tức sáng lên nhìn em trai đứng trước cửa sổ sát đất, mặc âu phục màu đen sang trọng, cổ áo mở ra, đặc biệt trước cổ áo chú rễ một cái đeo nơ hoa hồng, tôn quý, lần đầu tiên chính thức xuất hiện trước mặt mình như vậy, vẫn quen nở nụ cười nhàn nhạt.
"Oa! !" Hàn Văn Vũ cất tiếng cười to, nhào về phía em trai, từ phía sau lưng ôm lấy cổ của em trai, liều mạng muốn đánh một quyền vào bụng của hắn, ha ha cười nói: "Thằng nhóc! ! Chú lợi hại a! ! Lại dám vượt qua hai anh trai kết hôn trước! ! Anh bội phục chú! Chú nhớ kỹ cho anh, sau này phải hết lòng hết dạ đối xử với Mộng Hàm! Nếu chú dám dễ cô ấy một chút, anh sẽ thu thập chú! ! Ôi chao! Chú nhanh sinh một thằng bé trắng trẻo mập mạp cho anh chơi! !"
"Được rồi, ghì chết em rồi!" rốt cuộc Hàn Văn Kiệt buông ra, mỉm cười, tránh thoát kiềm chế của anh trai, mới nói: "Tại sao em phải sinh một thằng bé trắng trẻo mập mạp cho anh, anh không biết tìm người khác sinh sao ?"
"Anh chỉ muốn chú sinh thôi!" Hàn Văn Vũ lại ghì chặt cổ của em trai, lại muốn bóp cổ họng của hắn, nói: "Có lẽ anh sẽ xem xét cùng Hạ Tuyết sinh nha! Chúng tôi đều là người ngây thơ, đứa bé sinh ra, nhất định đáng yêu giống như ông thọ!"
"Ghê tởm!" Hàn Văn Kiệt nhịn không được, nở nụ cười, để mặc cho anh trai liều mạng ghì lấy, cười nói: "Anh còn không gọi điện thoại cho Hạ Tuyết? Anh không sợ cô ấy không đến sao ?"
"Cô ấy không dám đến! !" Hàn Văn Vũ hừ hừ nói: "Tối hôm qua anh và cô ấy chơi đoán số, nếu cô ấy thua, hôm nay cô ấy phải làm bạn gái anh, cô bé ngốc này, tại sao cùng người ta chơi đoán số, cũng biết ra cây kéo! Cô ấy cũng không có phát hiện mình ngốc như vậy!"
Hàn Văn Hạo mặc áo len màu xanh dương nhạt cổ chữ V, quần tây trắng, xuất hiện trước cửa phòng, nhìn hai em trai đùa giỡn vui vẻ như vậy, hắn cười khẽ, nhớ lại nhiều năm trước, ba anh em ngồi tại một bàn cơm nhỏ, mọi người viết ra lý tưởng lẫn nhau, hắn để cho hai em trai viết trước, bọn họ cũng viết ra lý tưởng của mình rất rõ ràng, một là bác sĩ, một là ngôi sao, hắn xem xong lý tưởng của hai em trai, lập tức thu lại hai tờ giấy kia, ném trên mặt đất, đạp xuống, nói tục!
Hắn nghĩ tới đây, trên mặt hơi cười, nhìn hai em trai, đứng trước cửa sổ sát đất, đón ánh sáng ban mai, trẻ trung và thong thả, trong hai tròng mắt hắn xẹt qua một chút vui vẻ.
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ đùa giỡn, cũng đã thấy Hàn Văn Hạo xuất hiện tại trước cửa phòng, bọn họ cùng cười gọi: "Anh cả!"
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Ừm!"
"Vào ngồi đi! Hai giờ nữa mới đến hôn lễ!" Hôm nay Hàn Văn Kiệt thật là có chút vui vẻ, nụ cười cũng thả lỏng, mời anh cả ngồi.
"Tại sao chú đối với tôi cũng không tôn kính như vậy? Tên nhóc xấu xa!" Hàn Văn Vũ lại hung hắn cố ý muốn đánh một quyền trên bụng của em trai!
"Được rồi! Đừng làm rộn!" Hàn Văn Kiệt đẩy anh trai ra, ngồi trên ghế sa lon, Văn Vũ còn chưa cam tâm, lại từ phía sau cổ của hắn, làm bộ muốn ghì chết hắn!
Hàn Văn Hạo nhướng mày, nhìn em trai thứ hai nói: "Được rồi! đừng làm rộn nữa! Hôm nay em trai kết hôn, chú ganh tỵ với hắn như vậy sao?"
"Khuya nay, em muốn cùng Hạ Tuyết trêu chọc cô dâu chú rễ! Tối hôm qua chúng tôi bàn rất nhiều trò chơi thú vị để chỉnh chết tên nhóc này! Lại dám kết hôn trước anh!" Văn Vũ vừa nói xong, cũng đã thụi một quyền trên bụng của em trai.
"Đau a!" Hàn Văn Kiệt không nhịn được, cười hỏi: "Hạ Tuyết thật đến đây sao?"
"Đến chứ! !" Hàn Văn Vũ cười nữa nói.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, đứng lên, hai tay cắm túi quần, vừa xoay người vừa nhìn hai em trai ở sau lưng, nói: "Đùa giỡn một chút là đủ rồi! Mau đi xuống phụ giúp cha mẹ. Văn Kiệt, sau khi chú kết hôn, sẽ phải rời khỏi nhà, nên dành nhiều thời gian ở cùng cha mẹ một chút. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ cùng nhìn bóng lưng anh trai biến mất ở trước cửa phòng, Văn Vũ một chút cũng không hiểu nổi, hỏi em trai: "Ngạc nhiên chưa, đây là chuyện gì thế! Người này xuất ngoại một chuyến, giống như không có thất tình lục dục. Anh ở trước mặt của hắn, nói Hạ Tuyết như vậy, dường như sợi dây thần kinh của hắn bị chập ! Mẹ nó !"
Hàn Văn Kiệt cũng nhìn anh trai mở cửa phòng đi ra, có lẽ hiểu, nói: "Lúc này, mọi người, ai cũng đang ở ngã tư đường, làm thế nào cũng mệt mỏi. Chẳng qua. . . . . . Em cũng không biết rốt cuộc anh cả đang suy nghĩ gì"
Hàn Văn Vũ nghe lời này, ánh mắt của hắn nhíu lại, đột nhiên trong đầu lóe lên chủ ý nghịch ngợm.
Phòng tổng thống!
Trong phòng của Hi Văn vang lên vô số tiếng động, còn có giọng nói đầy tức giận của Hi Văn. . . . . ."Ai nha! ! Cháu không mặc đâu ! Cái váy này a! Quá khó nhìn! !"
Thanh Nhã và mấy người giúp việc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi ngẩng đầu lên, nhìn Hi Văn mặc một cái váy dài lông vũ trắng thật đẹp, bên trong tất cả lông vũ đính thủy tinh trong suốt rất xinh đẹp, hơn nữa phía sau lông vũ, lại còn giang một đôi cánh đại bàng, chiếc váy này nặng vài cân, làm cho cô bé ngứa ngáy không thoải mái, dậm chân tức giận, không để cho người giúp việc chải đầu nói: "Cháu không mặc á! Cũng không phải là mẹ cháu kết hôn, tại sao muốn cháu mặc thành thiên sứ nhỏ cho ông lão kia nhìn chứ?"
"Ôi chao, Tiểu Tổ Tông! Đến nhà ông nội, cũng đừng nói lời như vậy a!" Thanh Nhã cẩn thận xếp lại đôi cánh phía sau lưng cho cô bé !
"Xếp lại không được sao! !" Hi Văn cắn răng nghiến lợi, mặt lạnh kêu to: "Bây giờ cháu thật hy vọng có hai người xấu bắt cóc cháu đi, như vậy cháu sẽ không cần đi đến hôn lễ!"
Hạ Tuyết cầm đĩa salad trái cây, đi tới phòng con gái, nhìn con gái mặc quần áo này, cô phù một tiếng, không nhịn được bật cười, nói: "Ôi chao, con mặc quần áo này, giống như thiên nga a!"
Hi Văn ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, tròng mắt hơi híp nói: "Mẹ muốn nói con giống như con vịt chứ gì ?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, vẫn ăn salad trái cây!
Hi Văn nhìn cô chằm chằm, chậc, chậc, chậc nói: "Mẹ không cần ăn nữa đâu……..., ăn nữa, mẹ sẽ thành heo! Chẳng trách, cha của con không nhớ đến mẹ!"
"Phi! !" Hạ Tuyết hứ con gái một tiếng, vẫn ăn rau xà lách, cuồn cuộn!
"Mẹ thay dạ phục nhanh đi! Cha sẽ tới đón chung ta ! ! Mẹ đừng đến muộn a! !" Hi Văn nhìn Hạ Tuyết lớn tiếng la hét! ! !
Cả người Hạ Tuyết lập tức nhảy vào phòng con gái, không thể tin được nói: "Con nói cái gì? Cha con muốn tới đón chúng ta? Tại sao ?"
Hi Văn có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Tuyết nói: "Hôm nay chú ba kết hôn, con là hoa đồng, nhất định cha phải tới đón con! Con chính là người quan trọng a! Theo như phong tục, hôm nay thuận tiện để con nhận tổ quy tông, hắn càng phải tới đón con a !"
"Con nhận tổ quy tông, liên quan gì tới mẹ ?" Hạ Tuyết đột nhiên nhìn con gái, như đứa ngốc.
"Mẹ có thể không đi a! Mẹ có muốn đi hay không? Vậy con không nhận tổ Quy Nguyên Tông nữa !" trên gương mặt cô bé, giả vờ khờ khạo đáng yêu.
Hạ Tuyết hừ một tiếng, tức giận nhìn con gái, vừa muốn kéo miệng mắng, đã nghe chuông cửa vang lên.